SỐ 107 - THÁNG 7 NĂM 2025

 

Cô gái mang trái tim của người yêu
(Phần II)

Quãng đường ngắn từ Văn Khoa qua ngã Cường Để về tới Câu Lạc Bộ Nổi Hải Quân suốt ngày râm mát. Nhân dựng chiếc PC, đưa Hạnh Nhiên bước lên Câu Lạc Bộ chiều nay vắng khách.

Gió từ sông hiu hiu mát thổi luồn qua mấy dãy bàn ghế trống khiến anh chàng thủy thủ ngồi sau quầy giật mình tỉnh cơn mơ ngày lúc Nhân đến gọi hai chai Birley’s nước cam vàng không ga. Anh trả tiền, tự khui chai mang ra bàn. Hạnh Nhiên đang ngồi nhìn chăm chú một chiếc Dương Vận Hạm LST có lẽ vừa rời bến Tân Cảng bắt đầu chuyến công tác xa. Tàu sắp đi ngang Bộ Tư Lệnh, tiếng còi tàu rúc lên, thủy thủ đoàn trong quân phục trắng nghiêm chỉnh đứng dọc theo thành tàu đẹp uy nghi mắt dưới ánh nắng chiều. Hạnh Nhiên mắt không rời chiếc LST, miệng trầm trồ.

- Đẹp quá! Lần đầu tiên trong đời em chứng kiến cảnh tượng hùng vỹ như thế này.
- Hai tuần nữa em sẽ chứng kiến cảnh nầy lần thứ hai, nếu em muốn.

Hạnh Nhiên đưa tay nhận chai nước cam vàng từ Nhân vừa ngồi xuống phía đối diện.

- Em muốn lắm nếu chiến hạm không phải là HQ13, nhưng mình đâu có lựa chọn được phải không anh?

Nhân nâng cao chai nước cam vàng, nháy mắt cười.

- Anh tin chắc em sẽ xuất sắc trong vai chinh phụ…

Rồi ngâm nga trêu chọc... Sứ trời sớm giục đường mây. Phép công là trọng, niềm tây sá nào. Đường rong ruổi lưng đeo cung tiễn. Buổi tiễn đưa lòng bận thê noa. Bóng cờ tiếng trống xa xa. Sầu lên ngọn ải, oán ra cửa phòng… (Chinh phụ ngâm khúc).

Hạnh Nhiên nhìn anh nguýt dài.

- Nói chuyện hết lại với anh rồi. Hai tuần nữa mới làm chinh phụ gì đó, chưa tính. Giờ là chuyện ngày mai, em không có lớp buổi chiều muốn rủ anh đi ăn hàng trong chợ Bến Thành, dám cúp cua hai tiếng đi ăn trưa với em không.
- Gì chứ ăn là dám liền. Nhưng anh đâu có cua làm sao mà cúp!? Bộ binh thì có “nhãy rào”, “nhãy dù”, Hải quân thì có “đi bờ”, riêng chiến hạm bọn anh thì có màn “đi vào Bộ tư lệnh Hạm Đội”.

Hai người ngồi bên nhau trò chuyện bâng quơ hay chỉ im lặng nhìn ra mặt sông lao xao gió để cảm thấy tâm hồn đồng điệu.  Ra về, anh đứng lặng hồi lâu nhìn Hạnh Nhiên trên chiếc PC, dáng nàng mong manh dưới bóng hàng cây cao vời, xa dần rồi chìm vào màu nắng chóa rạng lên ở cuối đường.

Sáng hôm sau, ngồi ăn điểm tâm cháo trắng với thịt gà chà bông, thấy Nhân đã quân phục chỉnh tề hai người bạn nhìn nhau. Phúc mau miệng hỏi.

- Gì đây!? Có màn gì mới khai ra.
- Em rủ ăn hàng trong chợ Bến Thành trưa nay. Tao tính cỡ mười một rưởi “đi vào Bộ tư lệnh Hạm Đội”, hai đứa mày che cho tao.
- Hai ly chè thập cẩm nhiều nước dừa... Quang cười khoái trá.

Phúc vẫn luôn lo xa.

- Lỡ Hạm Trưởng hỏi tới thì nói sao đây?
- Thì tao vào hỏi thủ tục nộp đơn xin ở lại chiến hạm thêm một tour hai năm nữa.

Nhân cùng nhóm nhân viên Vận Chuyển cặm cụi làm việc ở boong sau suốt buổi sáng, đã đôi lần anh giả vờ không thấy Hạm trưởng đứng nhìn từ hành lang bên ngoài phòng ngủ của ông. Hạm Phó, phe ta, dân Hà Tiên có vợ ở An Thới từ phòng Vô tuyến xuống đến bên anh.

- Năm nay thiếu úy Nhân ăn Tết vui vẻ quá, vui dài dài cho tới giờ. Chúc mừng! Chúc mừng
- Mừng sao bằng Hạm Phó được, tàu sắp đi công tác vùng Vịnh Thái Lan rồi, tha hồ về Phú Quốc... Nhân cười.

Hạm Phó nháy mắt nhìn anh, âm mưu nhếch mép cười, giọng nhỏ lại.

- Tôi có việc phải vào Bộ tư lệnh Hạm đội nhưng sẽ về trước mười một rưởi. Thêm một ly nữa là ba, của tôi cũng nhiều nước dừa. Nhớ đó!
- OK. Đàn em sẽ ứng trước. Hạm Phó cũng nhớ đó. Hôm nào ra Quán Biển nhớ chi lại là được.

Ông cười lớn bỏ đi xuống hạm kiều. Anh nhìn theo lắc đầu cười.

Nhân cho nhóm nghỉ trưa sớm. Anh rời tàu, vội vã đi xe ôm đến gần cổng trường Văn khoa, vừa kịp nhìn thấy Hạnh Nhiên đang dắt xe ra.

Anh chở nàng chạy nhanh theo đường Lê Thánh Tôn về phía chợ Bến Thành khiến Hạnh Nhiên tay vòng qua bụng anh ôm chặt.

- Ê, từ từ cha nội! Chạy lẹ quá tui nhẹ hều, bay mất là không có người trả tiền ăn trưa đó nha.
- Từ nhỏ tới giờ chưa được ai bao ăn hàng trong chợ Bến Thành. Sợ em đổi ý.

Nhân tò mò đứng nhìn dãy sạp dù bán trái cây đủ màu sắc, nhộn nhịp người mua kẻ bán dọc theo mặt chợ phía cửa Bắc. Hạnh Nhiên kéo tay anh đi qua đường Phan Bội Châu vào cửa Đông, nhìn nét mặt tươi cười liếng thoắng của nàng anh thầm nghĩ “võ công ăn hàng của cô nương này chắc đã đạt tới mức thượng thừa”.

Nhân hoa mắt nhìn hằng mấy chục sạp quán đủ loại thức ăn với hương sắc và mùi vị khác nhau dù chưa được nếm qua đã thấy hấp dẫn ngon miệng. Anh chợt thấy đói, tô cháo trắng với thịt gà chà bông sáng nay đã tiêu tán từ lâu. Hạnh Nhiên đưa tay đảo quanh một vòng.

- Đó! Anh có thấy khi em nói muốn ăn-gì-có-đó là đúng chưa? Hôm nay anh chỉ việc ăn món em gọi là được. Không ngon không lấy tiền. Hãy tin cố vấn ăn hàng chợ Bến Thành này đi.
- Ê! Tui chỉ ăn thôi, làm gì có vụ tiền nong ở đây cô nương?
- Người ta chỉ quảng cáo thôi. Đừng lo!
- Vậy thì được, anh sẽ ăn và rất nhiều. Có mùi nhang là ngon rồi.

Hạnh Nhiên dậm chân, phụng phịu… Cái anh này! Không được nói vậy, tui giận đó... nhưng nàng liền tươi cười chỉ tay về sạp “Bún Suông Cô Mai” trước mặt.

- Trong cả chục quán phở, mì, hủ tiếu, cháo, bánh canh hôm nay em chọn Bún Suông Cô Mai giới thiệu anh.

Nhân hít hà nhìn tô bún với mấy con suông vàng ngậy lạ mắt. Anh húp miếng nước dùng thơm dịu có chút béo nhưng không ngấy, tai lắng nghe Hạnh Nhiên giải thích, nước dùng là kết hợp của xương heo và nước dừa, tôm được quết nhuyễn với chả cá thác lác làm thành chất dai dai nơi con suông. Trộn tất cả lại với rau màu, chanh ớt vậy là... voilà tô bún suông ra đời, thơm ngon và lạ miệng.

Hạnh Nhiên múc nửa tô bún của nàng qua một tô trống, đẩy về phía anh.

- Anh ăn giúp Nhiên phần này, em phải để dành bụng giới thiệu anh món tới.
- Chuyện nhỏ! Anh chỉ ăn thôi là được chứ gì.

Nhân ăn hết tô của mình, bắt đầu xâm thực qua nửa tô nàng nhường sớt mà Hạnh Nhiên vẫn còn “khều” nửa tô bún của mình. Cuối cùng anh đành phải hy sinh ăn hết mấy con suông còn sót kẻo tội của trời.

Món tiếp là Bánh Bèo Bà Dần, tên gọi là vậy nhưng Hạnh Nhiên đã gọi một đĩa thập cẩm gồm nhiều loại bánh từ gánh hàng của bà như bánh bột lọc, bánh ít ram, bánh nậm, chả tôm, chả cây, nem chua, cuốn tôm thịt, da heo và dĩ nhiên không thiếu bánh bèo.

Đĩa bánh thập cẩm có đủ thang bậc của vị giác từ dẻo mềm của vỏ bánh ram, xốp của hành phi, chua của nem, vị ngọt từ tôm thịt, giòn tan của da heo chiên và ớt cay xé lưỡi… Nhưng sự đặc sắc đầu tiên và cuối cùng của Bánh Bèo Cô Dần không đâu khác có được chính là chén nước chấm chua ngọt. Nó được pha từ tắc (không phải chanh nha), đường, và nước mắm kèm với gia vị thơm mát rất đặc biệt được làm từ củ sắn, hành tây. Nước chấm chua ngọt chan thẳng vào đĩa bánh, ăn thật khoái khẩu.

Hạnh Nhiên thỉnh thoảng gắp vài miếng bánh bèo, bánh nậm, chả tôm ăn nhỏ nhẹ như mèo vừa ân cần nhìn anh hổ báo hy sinh cho tới khi đĩa bánh chỉ còn vài cọng hành phi.

- Anh sẵn sàng thử vài món chè của chợ Bến Thành chưa?

Nhân làm bộ nhăn nhó, thoa bụng.

- Tui bị cô cưỡng bức bắt ăn nhiều quá, giờ đâu còn chỗ mà nhét. Hay là mình đi một vòng chợ cho ở trỏng có thì giờ dằn xuống một chút.

Hai người đi thơ thẩn qua những dãy sạp chất đầy ắp hàng hóa khác nhau được sắp xếp theo từng khu. Lối đi hẹp mà khá đông người mua sắm trả treo dù đang là giờ trưa, nhất là trước những sạp vải vóc, áo quần phụ nữ. Hạnh Nhiên kéo anh đi nhanh qua dãy sạp có nhiều cô gái đang chăm chú chọn lựa những hộp nhỏ nhắn đủ màu xinh xắn. Anh trây trúa đi chậm lại.

- Bảy màu đẹp quá, em muốn mua không anh lựa giúp cho.
- Ông này ghê lắm nha! Thôi, cảm ơn! Đi cho tui nhờ. Đi ăn chè, ghiền chè thập cẩm rồi.

Nhân chạnh nhớ những món quà đã không còn kịp trao cho Tần Phương, anh nén tiếng thở dài.

- Nhắc tới chè mới nhớ, anh phải mang về ba ly thập cẩm nhiều nước dừa hối lộ cho sắp nhỏ.
- Thứ ba là “nhỏ” nào vậy.
- Hạm Phó chớ ai. Anh cười... Mới sáng ra chắc ổng nghe lỏm được từ hai thằng ông nội kia là anh “đi vào Bộ tư lệnh Hạm đội” liền trắng trợn tống tiền anh một thập cẩm nhiều nước dừa.

Hạnh Nhiên nghĩ tới các anh Phúc, Quang, thật thà nói ra ý nghĩ của mình.

- Các anh trên tàu thân tình ghê, không khác gì anh em. Lúc xa xôi trên biển như vậy cũng đỡ nhớ nhà ha anh.
- Cùng kiếp “ôm xô” mà lại!... Anh nhìn Hạnh Nhiên cười… Ước gì ở nhà có người nhớ ngược ra biển thì hạnh phúc biết bao.

Nhìn ánh mắt mang hình dấu hỏi của nàng, Nhân bật cười.

- Anh quên chỉ cho em thấy cái “xô” trên đài chỉ huy, phía sau cột radar hôm em ghé thăm. “Xô” thường để đựng nước nhưng bọn anh dùng để ói mửa khi bị say sóng hay ngôn ngữ lính biển là “ôm xô” vào những ngày bão tố, biển động mạnh. Ôm xô cũng có nhiều kiểu, ôm solo, ôm chung xô, chạy tới ôm xô hay bò tới ôm xô, kiểu chiến nhất là nằm ôm xô dậy không nỗi như lần bão Hester năm ngoái.

Ánh mắt nàng bây giờ đượm vẻ thương cảm, nhưng đừng tưởng bở.

- Thôi để em đền mỗi anh một ly thập cẩm nhiều nước dừa... Rồi cô nàng phá lên cười...  Nghe mà đứt ruột!

Bây giờ thì anh hiểu ra vì sao “Bé Chè” chợ Bến Thành nổi tiếng đến vậy. Ly chè thật bắt mắt với màu sắc hài hòa: màu đậu xanh, màu đậu đỏ, màu đỏ sương sa hột lựu, màu tím khoai môn, màu trắng nước dừa, màu bánh lọt dai dai xanh thơm mùi lá dứa. Vị ngọt của chè thanh bùi, tan mềm trong miệng mà vẫn đọng đâu đó dư hương ngầy ngậy mịn màng của nước cốt dừa.

Hai người ra khỏi chợ lúc trời đã quá trưa.

- Vài ngày tới anh bận suốt buổi chiều cho tới sau khi em tan trường. Mình có thể hẹn gặp nhau vào sáng Thứ Bảy hay Chủ Nhật, khoảng 10 giờ sáng? Anh muốn mời em đi ăn ở một quán quen sau khi mình khám phá chợ sách Lê Lợi.
- Thứ Bảy đi anh. Chờ em ở nhà sách Khai Trí.

Đi với nhau một đoạn rồi anh từ giã Hạnh Nhiên trước cửa Nam chợ Bến Thành. 

Trên đường về chiến hạm, Nhân bâng khuâng nghĩ cuộc hẹn cuối tuần này sẽ là lần hẹn hò sau cùng với Hạnh Nhiên của lần nghỉ bến này. Anh đã định mời nàng đi nghe nhạc ở Đêm Màu Hồng nhưng đắn đo chuyện về khuya nên đành chuyển qua ăn sáng ở Kim Sơn.

Những ngày còn lại của tuần lễ, mỗi buổi chiều Nhân đều bận rộn việc tìm kiếm tung tích cô gái ghép tim.

Ở bệnh viện Đồn Đất anh tình cờ gặp được người bạn cũ là sinh viên Y khoa vừa được vào thực tập nội trú. Người này biết tin Tần Phương qua đời nhưng chưa có dịp gặp Nhân, nay mới biết chuyện nàng hiến tim và việc Nhân nhờ anh giúp. Anh ta hứa sẽ gắng hết sức tìm kiếm tin tức bạn cần trước ngày tàu rời bến.

Một cơ may khác là Nhân gặp lại người bạn Sĩ quan Cố vấn của chiến hạm. Tom và anh cùng tốt nghiệp trường Hải quân ở Newport RI. Nửa năm trước, Tom rời tàu tham dự một khóa học tham mưu gì đó ở Okinawa vừa trở về làm phụ tá cho Cố Vấn Trưởng của Bộ tư lệnh Hạm đội.  Nhân vừa ra khỏi Bộ tư lệnh thì gặp ngay Tom dừng xe Jeep niềm nở chào hỏi.

- Dạo này thế nào rồi? HQ13 cập cầu nào, tao chở về.

Nhân cho Tom hay tàu vừa rời Thị Nghè cập cầu E sáng nay để Hải quân Công Xưởng kiểm soát lại radar sẵn sàng cho chuyến công tác sắp tới.

- Vừa hay, mình vào Câu lạc bộ ăn sáng. Tao đang đói muốn chết đây.
- Tao uống cà phê thôi. Mày quên trên tàu tụi mình ăn sáng giờ nào sao? Nhân cười.
- Được thôi.  Brunch cho tao vậy.

Hai người đi lấy thức ăn, tìm bàn ngồi. Tom chăm chú nhìn Nhân, anh chàng lặp lại câu chào lúc đầu gặp bạn.

- Dạo này mày thế nào rồi? Mày Ok chứ Nhân? Tao vẫn thường nghĩ về mày, nhất là gần đây được về lại Hạm đội.

Nhân xúc động biết Tom hỏi thăm về Tần Phương, anh gật đầu.

- Đã hơn năm rồi. Tao OK! Nhưng mày có thể là may mắn của tao hôm nay đó.
- Bất cứ lúc nào, bạn hiền! Chuyện gì đây?

Tom chú tâm lắng nghe câu chuyện cô gái ghép tim và ý muốn của Nhân, anh chàng cười lớn.

- Đúng là lucky day của mày rồi. Tao rảnh suốt ngày hôm nay. Ăn xong, mình về tàu cho tao thăm hỏi mọi người và “mượn” mày cùng đi công chuyện. Tao sẽ ghé tạt qua văn phòng làm vài cú điện thoại xin địa chỉ vài nơi cần đến… then go from there.

Tiện đường Tom ghé Tòa Đại sứ Mỹ trước tiên, may ra tìm được tin tức gì chăng nhưng phải ra về tay không. Ở đây họ chỉ xác nhận được một việc là có một chuyến bay trực thăng chở bệnh nhân ra tàu bệnh viện Hải quân neo ngoài khơi Vũng Tàu vào ngày hôm đó, không có tên tuổi, địa chỉ bệnh nhân. Suốt buổi chiều hai người tìm đến Bệnh viện Hải quân nay là Cơ quan Yểm trợ Y khoa của quân đội Mỹ tại Việt Nam nằm trên đường Trần Hưng Đạo. Sau vài giờ liên lạc, chờ đợi văn phòng này đã xác nhận có một nữ bệnh nhân điều trị tại đây khoảng mười ngày trước khi được chở ra tàu Bệnh viện Hải quân neo ngoài khơi Vũng Tàu, nhưng hồ sơ y khoa chỉ có tuổi và giới tính.

Hai người thất vọng ra về. Tom tỏ ra rất áy náy đã không giúp được anh khiến Nhân phải an ủi lại hắn.

- Mày đã cố gắng hết sức rồi. Tao cảm ơn nhiều. Có lẽ đây là nguyên tắc của bệnh viện không ai có thể làm trái được.
- Có lẽ vậy. Tao xin lỗi không giúp được gì cho mày chuyện này. Còn chuyện gì khác mày cứ nói ra, tao chắc sẽ làm được.
- Có đấy, tao hi vọng mầy lo được vụ này. Mấy món khoái khẩu trên chiến hạm có từ ngày lãnh tàu về đã cạn…

Tom phá lên cười, ngắt lời.

- Chuyện nhỏ! Để làm “gà chà bông” chứ gì! Có cả chocolate ice cream cho tụi mày nữa. Đổi cho tao hũ kim chi với một chai nước mắm là xong ngay.

Tom lạng xe sát hạm kiều, đưa tay vẫy chào Phúc Quang đang đứng ở boong sau rồi vù chạy về phía cổng Hải quân Công xưởng. Nhìn ánh mắt dò hỏi của bạn, Nhân lắc đầu.

- Thằng Tom nó dẫn vào Tòa Đại Sứ rồi đến nơi trước đây là bệnh viện Hải quân Mỹ cũ ở đường Trần Hưng Đạo, nay là Cơ quan Yểm trợ Y khoa gì đó của US Army, nhưng cũng không moi ra được gì, hồ sơ chỉ có tuổi và giới tính.
- Tụi Mỹ nó nguyên tắc lắm... Phúc lầu bầu.
- Dù sao cũng có tin thắng lợi cho tụi mình đây! Nay mai Tom sẽ tiếp tế một mớ để làm gà chà bông và chocolate ice cream. Nhưng mình phải có một chai nước mắm ngon và một thẩu kim chi ngay tối nay để có sẵn mà “trao đổi tù binh”.

Quang mau mắn.

- Xong ngay! Để tao hỏi xin bà cụ xem sao, kẹt lắm thì sáng mai ghé chợ Thị Nghè mua, tao nói giá gấp đôi để hai thằng mày trả.

Ba người bạn đứng nhìn khoảng sân xi măng rộng giữa hạm kiều và Câu lạc bộ Sĩ quan, cùng nghĩ về những lần tập cơ bản thao diễn giữa trưa nắng ở nơi này. Bên kia tường rào Hải quân Công xưởng là Thảo Cầm Viên với các cô bé Trưng Vương tung tăng như bướm trắng vờn bay. Phúc nhắc nhở đừng quên tối mai là đám nhậu tiễn thằng Lộc về Giang đoàn Thủy bộ, giọng hắn nghe buồn buồn. Có tiếng nhạc văng vẳng có lẽ từ chiếc tàu vào đại kỳ đang nằm trên ụ... Mình có ba người mà kiếp sống buông trôi. Đứa này ở ven trời thì đứa khác ra khơi. Hợp nhau lại tan trong giây lát xa không đành, thế mới thương đời lính…

Trưa hôm sau, ba người bạn vừa ngồi vào bàn sắp sửa ăn trưa thì nghe tiếng ồm ồm của Tom.

- Ê, tụi bây! Nước mắm và kim chi của tao đâu? Tao ngửi được mùi kim chi đâu đây.
- Sẵn rồi nè. Vào đây ăn thử kim chi trước đi. Phúc la lên… Lẹ đi, chậm là mất ăn đó.
- Xuống vác mấy cái thùng trời đánh nặng như cùm lên tàu trước rồi tính.

Ba thằng vội vàng theo Tom xuống hạm kiều khệ nệ khiêng mấy thùng thực phẩm chất đầy sau xe Jeep của Tom lên tàu. Bữa cơm trưa có Tom thật bất ngờ và vui như hội. Tom vừa ăn vừa hít hà khen các món dân dã rau muống chấm mắm nêm, kim chi của bu thằng Quang, thịt heo kho mặn của mẹ Tần Phương… Khi Nhân hỏi nếu Tom còn nhớ lần đầu tiên ăn rau muống chấm mắm nêm trên tàu, hắn cười ha hả khoái trá nhìn Quang.

- Không phải tao nha! Do thằng Phúc dàn dựng với Sỹ quan Ẩm thực Nhân tính chơi tao, ai ngờ mầy dính. Thằng Phúc mở nắp chén mắm nêm dằm ớt cay thấy mẹ mời tao chấm rau muống vào, thế là tao làm liền mấy gắp tỉnh bơ, nhưng kết quả là Quang bỏ bàn ăn chạy đi ói lộn ruột ra ngoài.
- Phải công nhận bình thường món này thơm tho khoái khẩu, nhưng ra biển những ngày giông bão lắc lư con tàu đi, chỉ đi ngang nhà bếp ngửi nó là đã lợm giọng muốn ói...  Quang thú nhận.

Tom kể trước khi về chiến hạm, anh chàng đã ở Giang đoàn sáu tháng, từng nếm qua các món ăn trên trời dưới đất như canh chua cá dồ, chuột khìa, mắm lóc, mắm nêm, thịt rắn, lươn um, mắm ba khía… và cảm thấy rất khoái khẩu một cách tự nhiên kiểu như mình là người Miền Tây gốc Mỹ.

- Tuy nhiên phải khai thiệt với tụi mày, thời gian ở dưới đó tao hơi bị lạnh cẳng, cho nên đáo hạn sáu tháng là tao vù về Hạm đội ngay. Ra ngoài biển ngồi nhìn vào an toàn hơn. Phải bình an mà quay về Milwaukee Wisconsin chứ, nếu không con bồ rậm rượt của tao nó cho bọn phản chiến xơi thì đúng là thua đậm, không kêu ca gì được.

Tom cảm ơn nhận ly trà Blao thơm ấm từ Phúc. Quang cũng vừa vào bếp mang ra chai nước mắm và kim chi.

- Mày có cần gạo để nấu cơm? Nhân hỏi.
- Mày quên tao từng ở giang đoàn rồi sao? Gạo sấy đổ nước nấu hầm máy, ba mươi giây. Tao có sẵn mấy bịch rồi.

Ba người bạn tiễn Tom rời tàu.

- Nếu không gặp lại trước ngày tàu rời Sài Gòn, chúc tụi mày bình an. Godspeed, guys!

Nhân tiễn bạn đến chân hạm kiều. Tom lúng túng chuyền hai túi thực phẩm qua một tay, bắt tay từ giã Nhân.

- Take care, man! Hẹn gặp lần nghỉ bến tới ở Sài Gòn.

Anh nhìn theo Tom, thầm nghĩ… coi dềnh dàng như con gấu vậy mà hiền khô.

Quang Phúc vẫn còn đứng ở đầu hạm kiều.

- Phúc, mày làm quân sư lên kế hoạch chuẩn bị cho Chủ nhật này giúp tao với thằng Quang coi. Tao sẽ đi thăm gia đình Tần Phương và dẫn người làm ice cream chính thức ra mắt người làm bánh kem. Làm sao để báo trước ngày Chủ Nhật hai đứa sẽ đến? Tao muốn họ biết trước để có chuẩn bị nhưng không muốn đến tận nhà chỉ để nói vậy. Quang, mày có ý kiến gì không?

Quang có vẻ ngần ngại về ông bố “thành phần thứ ba”.

- Mày không cần lo chuyện đó nữa. Hoàng thân “thành phần thứ ba” chỉ có cái họ là Huế, nói giọng Bắc, lớn lên học ở Hà Nội, Paris sau đó còn có màn Năm Tư di cư vào Sài Gòn nên sa vào lưới “hòa hợp hòa giải” cũng là thường tình. Sau khi Tần Phương qua đời và được quan tui cảm hóa nên ông Giáo sư đã thay đổi nhiều, ít ra là chuyện tình duyên con gái.

Phúc quân sư bấm độn, ba hoa thiên thời địa lợi nhân hòa… đây đây, nhân hòa chính là em gái Gia Long này. Quang ngộ ra, huyên thuyên lên kế hoạch.

- Có ngay! Chiều nay mình đi sớm. Thả thằng Phúc xuống ngồi đồng ở Duyên Anh, xong chạy qua Gia Long, hai thằng đang lúi húi trồng cây si mới xin ở vườn ương thì thấy “người tình Gia Long” bước ra khỏi cổng trường. Sau đó là màn giới thiệu, hẹn đến nhà vào trưa Chủ Nhật. Màn chót là vù về Duyên Anh, đánh thức thằng Phúc dậy, chở đi đám nhậu thằng Lộc. Hoàn hảo chưa!? 

Nhân nhìn hai thằng bạn thân thầm nghĩ… tụi mày lọt tròng trăm lần như một... rồi cười mánh mung.

- Năm trên năm! Quyết định vậy đi! Kế hoạch của hai thằng mày bảo đảm hoàn hảo. Tao chỉ việc đi “theo đóm ăn tàn” thôi… ha ha.

Phúc lom lom nhìn Nhân rồi đấm mạnh vào vai bạn, miệng la.

- Á đù! Ê Quang, nãy giờ bị thằng chó chết này dụ làm theo ý nó mà mình cứ tưởng bở.

Kế hoạch hoàn hảo thật! Hai thằng dừng xe trước chùa Xá Lợi chừng năm phút thì cổng trường mở rộng, bầy nữ sinh các lớp nhỏ túa ra trắng cả một khoảng đường. Anh nói với Quang chờ lúc các nàng lớp lớn bắt đầu xuất hiện ở cổng trường thì từ từ chạy xe tới. Thoáng thấy một cô gái vừa tách khỏi nhóm bạn tươi cười chào Nhân từ xa, Quang liền tấp vào lề đường.  Nhân qua tận bên kia đường chờ cô gái.

- May quá chiều nay Út có lớp.
- Mẹ vừa nhắc tới anh sáng nay đó.
- Anh đến tìm em nhờ về nói với mẹ trưa Chủ nhật này anh đến thăm gia đình. Khoảng giữa tuần sau tàu anh rời Sài gòn đi công tác rồi.
- Anh đến thăm Ba Mẹ mừng lắm… Út liếng thoắng trả lời… Em càng mừng hơn nếu anh có quà cho em.

Cô gái bẽn lẽn cúi đầu chào trả Quang, lúc này cũng ra dáng quan tàu thủy lịch sự kể gì. Nhân cười âm mưu, làm ra vẻ người lớn.

- Để anh giới thiệu hai đứa! Đây là Quang, chuyên viên kỹ thuật làm chocolate ice cream trên HQ13. Còn đây là Công chúa Gia Hân, Công Tằng Tôn Nữ Gia Hân, làm bánh kem ngon số một. Quang là thủ phạm một mình ăn hết nửa cái bánh kem em làm anh mang xuống tàu lần trước đó. 
- Anh Hai làm em mắc cỡ quá. Lâu lắm rồi mới nghe cái tên dài dòng của mình. Nghe mà ngờ ngợ cứ tưởng là tên ai… Nghe anh Nhân quảng cáo, em chờ mãi mà chưa được dịp nếm chocolate ice cream HQ13.

Quang nhìn bạn với ánh mắt… kỳ này cho mày chết… giả mù sa mưa, vu khống.

- Anh có nghe Nhân bật mí, Gia Hân nói ăn ice cream nếu ngon sẽ làm bánh kem trao đổi nên anh mừng quá năn nỉ Chủ nhật này cho đi theo, anh sẽ bưng nguyên một thùng chocolate ice cream làm lễ vật… quên... ý là để trao đổi.

 Con bé cũng chẳng vừa.

- Được rồi, em về khoe cho Mẹ biết. Anh Quang đẹp chai, em mừng còn không hết. Em sẽ làm hai cái bánh kem to chà bá chờ thùng ice cream để làm lễ trao đổi.

Nhân Quang chào từ giã cô nữ sinh Gia Long tinh nghịch, ghé Duyên Anh đón Phúc. Cả ba đến vừa kịp lúc đám nhậu tiễn Lộc bắt đầu. Một đêm say trước mặt. Vui. Buồn.

Sài Gòn thứ Bảy. Cơn mưa mùa Xuân hiếm hoi đã vội tan, nhường chỗ cho ánh nắng mai rạng chiếu lên những dãy mái lầu vừa được lau khô. Sài Gòn như cô gái vừa tắm xong long lanh quyến rũ. Nhân ngồi ở Mai Hương đã khá lâu với ly cà phê đá, lơ đãng nhìn đường phố đang dần tấp nập. Bóng dáng thục nữ quen thuộc trên chiếc PC của Hạnh Nhiên đập vào mắt anh lúc nàng chạy xe chậm lại rồi dừng trước nhà sách Khai Trí. Anh ngạc nhiên thích thú nhìn nàng sau cặp kính râm khổ lớn trông quyến rũ lạ thường.

- Good morning, My Fair Lady!

Hạnh Nhiên nhoẻn miệng cười nhìn anh giúp nàng gởi xe.

- Anh ngồi ở Mai Hương từ sáng tới giờ, một công được mấy trăm việc rồi.
- Chỉ thấy mưa rơi chẳng thấy gì. Em là công việc đầu tiên và cuối cùng của anh ngày hôm nay... Mình đi ăn sáng trước rồi lục lọi chợ sách Lê Lợi sau, em nghĩ sao? Tiếp theo là một ngạc nhiên lớn cho em.

Nàng gật đầu.

- Em thích ngạc nhiên miễn là không làm em đau tim… Nàng chúm chím cười… Em nhịn điểm tâm ở nhà chờ bữa ăn sáng đặc biệt của anh đó.

Hai người sánh bước dọc theo phố Lê Lợi rồi rẽ trái ở góc Nguyễn Trung Trực để đi qua bên kia đại lộ.

- Em đã vào quán Kim Sơn với gia đình chưa? Kim Sơn là nơi tụ tập các bậc “tiền bối” của trường em đó.
- Chưa anh à. Nhưng anh Hai có dẫn cả nhà đi ăn ở Thanh Thế gần đây.

Quán Kim Sơn nằm ngay góc đại lộ Lê Lợi và đường Nguyễn Trung Trực. Quán nhìn khá sang trọng, rộng rãi mà giá phải chăng. Một số bàn ghế được bày bên ngoài dưới hàng hiên mé đường Nguyễn Trung Trực. Hai người chọn ngồi bàn bên trong quán. Nhân chỉ ra dãy bàn ghế bên ngoài, hỏi nàng có nhìn thấy gì đặc biệt. Hạnh Nhiên ngơ ngác lắc đầu rồi cười đắc ý nhận ra khi nghe anh giải thích những ghế ngồi dọc theo hàng hiên đều có thiết kế tương tự như ghế của sinh viên ở đại học Văn Khoa.

Anh có chút kỷ niệm với Kim Sơn. Năm dự bị, lần đầu tiên lãnh lương dạy kèm anh lớ ngớ vào đây ăn. Món ragu bò bánh mì hôm đó ngon tuyệt, một phần cũng vì trong menu giá của nó tương đối nhẹ. Sau này mỗi lần đến đây anh thường gọi món này, vẫn ngon như lần đầu.

- Vậy mình thử món này đi anh. Dưới quê, Ngoại thường nấu ragu ăn với bún… Nàng ranh mãnh nhìn anh cười… A, mà anh coi bộ cũng chịu thương chịu khó dữ ha. Kèm được mấy cô vậy?

Anh lắc đầu, đưa ra ba ngón tay.

- Ba đứa em con ông cậu. Làm biếng thôi rồi. Cậu anh lúc đó xa nhà, là Tiểu Khu Phó đâu ngoài Quảng Ngãi. Hai đứa lớn sau này khá hơn, đang ở với gia đình học đại học ngoài Huế.

Hai người vừa ăn vừa chuyện trò hay đúng hơn Hạnh Nhiên nhìn anh ăn nhiều hơn. Một lúc sau, nàng rón rén đẩy tô ragu chỉ vơi một nửa qua phía anh, năn nỉ.

- Em no quá hà, tiếp cho em đi.
- Ở đây cũng có ice cream đó.
- Em ăn ice cream HQ13 mỗi ngày mà thùng kem mới khuyết có một chút. Chị Hai sợ mập cữ ăn, nhưng mỗi lần thấy em lôi thùng kem ra cũng khều một miếng cho đỡ thèm.

Hai người rời quán ăn, Nhân quay nhìn Hạnh Nhiên vừa mang chiếc kính râm lên mắt.

Anh cười ngưỡng mộ.

Anh hi vọng mình sẽ có dịp xem phim Breakfast at Tiffany’s. Em sẽ thấy hình ảnh Audrey trong vai cô nàng Holly đứng bên ngoài nhà hàng Tiffany’s trong chiếc kính râm quá khổ quyến rũ như thế nào. Còn anh thì đang nhìn cô nàng Holly Hạnh Nhiên ngay lúc này đây.

Hạnh Nhiên lườm anh, kéo tay đi về phía Chợ Sách.

Đó là một dãy gian hàng dựng bằng đủ loại vật liệu nhẹ san sát nhau suốt một dọc đường Lê Lợi.

Đã hơn năm nay Nhân không ghé Chợ Sách nhưng vẫn nhớ vài gian hàng anh thích như Thống Nhất, Phương Nam… Mỗi sạp đều bề bộn sách báo cũ mới Việt ngữ lẫn ngoại ngữ được sắp từng chồng trên sạp hay sách quý hơn được xếp đứng trên kệ. Giá sách tại đây có phần thấp hơn các tiệm sách chính thống nên thường có đông người đến săn tìm, rồng rắn chen nhau giữa lối đi chật hẹp.

Hai người bất giác nắm tay nhau len theo dòng người, thỉnh thoảng dừng lại bàn tán chỉ trỏ khi nhìn thấy sách mới hay dịch giả yêu thích.

- Em có tựa sách nào muốn tìm không?
- Hôm trước anh tặng Cõi Người Ta em đang đọc rất thích, đang muốn tìm thêm vài tác phẩm do Bùi Giáng dịch sách của Andre Gide như Khung cửa hẹp, Kẻ vô luân.
- Hai tác phẩm này của Andre Gide mang thông điệp rất quan trọng về trắc trở, thất bại của tình yêu vì quan niệm triết lý đạo đức hẹp hòi của tôn giáo Tây phương vào thời kỳ đó.

Cuối cùng hai người đã đi qua hết Chợ Sách, Hạnh Nhiên vui vẻ cầm trên tay hai tập sách nàng muốn. Họ ghé Nước mía Viễn Đông trước khi Nhân kéo tay nàng đi về phía bờ sông.

- Anh sẽ tặng em một ngạc nhiên lớn khi xuống tới bờ sông.
- Ngạc nhiên nhỏ cũng được, chỉ là đừng làm em đau tim.

Nhìn chiếc phà vừa cập bến lũ lượt khách từ phía Thủ Thiêm nối đuôi nhau lên bờ, Nhân bộ tịch nghiêng người, đưa tay.

- Anh mời em sang sông với anh.

Rồi Nhân hiên ngang chế thơ Nguyên Sa, ngân nga... Tôi trân trọng mời em dự chuyến “phà” tình ái. Trong một phút, một giây cuộc hành trình sẽ mở... Tôi mời em đi ngay. Không cần lấy vé. Không phải đợi chờ vì điều kiện “đi phà” là những ngón tay lồng vào nhau và tâm hồn đừng đơn chiếc...

Hạnh Nhiên xấu hổ đỏ mặt rồi bật cười trêu chọc.

- Anh làm em mừng hụt, cứ tưởng anh đưa em sang sông chứ.
- Vậy thì sẽ có người thất tình mất... Tôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm. Để thấm ướt chiếc áo xanh, và đẫm ướt mái tóc em...

Hạnh Nhiên bụm miệng anh lại không cho hát tiếp.

- Thôi, thôi, mắc cỡ quá đi. Người ta tưởng hát dạo kéo tới cho tiền thì mất mặt ông quan tàu thủy lắm đó.   

Chiếc phà ra tới giữa sông. Hạnh Nhiên ngây người nhìn Sài Gòn từ góc cạnh chưa thấy bao giờ. Thành phố sáng bừng lên dưới ánh mặt trời, gió sông thổi mơn man lên tóc lên môi, cuộn phô tà lụa đằm thắm ánh mắt chàng. Hạnh Nhiên bấn bíu với cảm giác muốn ngước nhìn lúc anh đứng sát chỉ cho nàng nhìn dần theo từ tượng Đức Trần Hưng Đạo, Bộ Tư Lệnh, Tạm Trú Hạm, Câu lạc bộ Nổi... rồi nàng reo lên.

- HQ13 kìa anh!
- Chiến hạm mới ra cập cầu E để bảo trì radar. Tuần tới sẽ ra cập Cầu B gần Bộ Tư Lệnh để chuẩn bị đi công tác.

Phà đã tới bến. Hai người lên bờ đi thơ thẩn một lúc rồi quay lại bến sông.

- Bây giờ sao đây? Con sáo quyết định sang sông ở luôn hay qua sông rồi về?

Nhân nháy mắt, dụ khị.

- Qua sông rồi về sẽ được ghé Chợ Cũ. Một con vịt quay, chịu không?

Hạnh Nhiên liếm môi, suy nghĩ rồi đưa ra hai ngón tay. 

- Một con vịt quay, hai ổ bánh mì lớn.

Cuộc đấu giá chóng vánh kết thúc vui vẻ. Hạnh Nhiên cười nói.

- Anh chị Hai hôm nay có lộc ăn rồi.

Nhân cẩn thận cài túi thức ăn mua ở Chợ Cũ vào giỏ xe PC. Ánh mắt Hạnh Nhiên cảm động nhìn anh.

- Cảm ơn anh cho em ngạc nhiên lớn hôm nay. Em đã cảm nhận được khoảnh khắc hồi hộp tuyệt vời trên sông. Không thèm nói anh biết đâu nhưng em sẽ ngủ ngon với cảm xúc đó tối nay và nhiều nhiều nữa.

Nhân nhìn theo Hạnh Nhiên cho tới khi nàng khuất hẳn trong dòng người xe về hướng chợ Bến Thành, anh tản bộ về chợ hoa Nguyễn Huệ. Chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi nữa anh phải xa Sài Gòn cả ba tháng dài. Bó huệ trắng trên tay, anh gọi xe ôm đi thăm mộ Tần Phương.

Sáng hôm sau Chủ Nhật, ngày cuối cùng của Lôc ở HQ13, cả ba thằng lúi húi làm bữa ăn sáng mời Lộc. Tính Lộc ít nói nhưng nhìn biết hắn vẫn chưa nguôi buồn. Chúng tôi, những sĩ quan Hải quân trẻ lần đầu sắp phải chạm mặt với sự thay đổi thuyên chuyển đơn vị nên lòng ai cũng nặng nề. Nhân không muốn nghĩ tới cảnh năm, ba tháng tới một trong ba thằng bạn thân với nhau từ những ngày đầu nghiệp lính phải chia tay, mỗi đứa về một đầu sông cuối biển xa nhau. Nhân thở dài...

Gia đình Lộc ở Sài Gòn nên ngày cuối rời chiến hạm hành lý chẳng có gì. Phúc Quang Nhân tiễn Lộc xuống hạm kiều, bùi ngùi nhìn hắn quày chiếc xe gắn máy phóng về phía Hải quân Công xưởng.

Nhìn Quang lăng xăng, nôn nóng nhưng chưa dám hối thúc Nhân, Phúc làm ra vẻ huynh trưởng.

- Làm gì mà như gà mắc đẻ thế, hở thằng kia! Coi mà vào phòng ăn bàn lại kế hoạch hành quân trước khi thay bộ đồ vía gabardine, xách Chocolate Ice Cream nhản hiệu HQ13 đi “moi” mắt con gái nhà người ta.

Quang cự nự.

- Mẹ, nói nghe ngon lắm. Có mấy sợi lông tay con bé Duyên Anh còn chưa dám đếm.

Phúc tỉnh bơ, vẫn xuất sắc trong vai huynh trưởng.

- Nhân! Thằng Quang là con gà tồ trong tình trường, mày coi mà giúp đỡ nó chuyện này.
- Để coi, giúp gì đây? Tiêu lệnh hành quân là Đánh nhanh...

Vừa thấy Phúc há miệng, Nhân đã nhanh chóng khớp lại.

- Ê! Không phải “Rút nhanh” đâu nha... Tiêu lệnh là Đánh nhanh Chiếm giữ lãnh thổ, thằng ông nội. Quang, mầy phải mau chóng canh lúc chỉ có hai đứa, hẹn hò rủ rê mời con bé Gia Hân đi chơi đâu đó. Phần khó là lúc bái kiến Phụ hoàng và Mẫu hậu mày phải tìm cách xin cho phép ghé thăm Công chúa trong tương lai, nói năng sao cho họ hiểu là mày rất xem trọng chuyện thi cử năm nay của nàng. Mà đúng là vậy, rủ rê Út Hân lười học là mày chết với tao.

Phúc gật gù đồng ý.

- OK. Lát nữa hai thằng bây canh giờ thả tao xuống nhà bà chị ở Hội quán Cây Tre là xong. Hẹn tối nay về tàu báo cáo hành quân và tổng kết chiến lợi phẩm.

Hai ông quan tàu thủy vừa đến trước cổng đã thấy cô bé Gia Hân đứng đón trước cổng khép hờ. Nhân nói nhỏ với Quang... có dấu hiệu tốt.

- Chào Út! Tụi anh tới có trễ không vậy.
- Dạ không đâu! Chỉ tại em ham ăn Chocolate Ice Cream thôi… Cô bé hihi cười.
- Anh định làm hai thùng nhưng Nhân cản không cho, sợ Gia Hân ăn nhiều đau bụng.

Nhân xách thùng ice cream từ tay Quang, làm bộ nói nhỏ với Gia Hân.

- Anh đã làm giấy HQ13 bảo lãnh, xác nhận Quang là “An Officer and A Gentlement”, Hạm trưởng ký tên đóng dấu đàng hoàng. Có gì em khoan hồng, độ lượng cho Quang, đừng làm khó quá hắn nhãy sông Sài Gòn tự vẫn tụi anh buồn lắm. Thôi anh đưa xe vào trước, hai đứa bây “take it easy” vào sau.
- Đồ dẽo miệng! Hèn chi chị Hai tui…

Nhân từ từ đẩy chiếc Lambretta tới dựng gần hiên nhà. Mẹ Tần Hương tươi cười đón anh trên thềm.

- Anh không đến chơi thường hơn, chờ tới gần đi mới thăm chúng tôi… Bà trách.
- Dạ lần này tàu phải bảo trì nhiều nên cũng khá bận. Lần tới cháu cố gắng hơn.

Bố của Tần Phương đang ngồi trong phòng khách, ống vố trên tay, mùi Half & Half vẫn thơm lừng.  Lúc này Quang đã đi vào cùng mọi người.

- Cháu xin giới thiệu đây là Quang, sĩ quan trên chiến hạm. Còn một người nữa tên Phúc, tụi cháu cùng tốt nghiệp trường Hải Quân ở Mỹ, cả ba rất thân với nhau. Quang là chuyên viên làm Chocolate Ice Cream trên tàu, bắt đầu nổi tiếng rồi đó.

Vừa lúc Gia Hân đem trà nước ra mời, Quang mở lời.

- Bánh kem Gia Hân làm hôm Nhân mang về tàu ăn ngon tuyệt. Cháu đang bị mang tiếng là một mình ăn hết nửa cái bánh kem, thật ra hơi bị oan, cháu chỉ ăn gần một nửa cái thôi. Hôm nay tụi cháu mang ít Chocolate Ice Cream đến biếu gia đình, hy vọng Gia Hân khen ngon may ra tụi cháu có dịp ăn bánh kem nữa.

Mọi người chuyện trò vui vẻ. Ông Giáo sư bắt chuyện, thăm hỏi gia đình Quang về thời gian ở Hà Nội trước ngày gia đình di cư vào Nam năm 54. Quang lúc đó chưa quá sáu tuổi cũng không nhớ gì nhiều.  Ông quay qua chiếu tướng Nhân.

- Gần đây trong một dịp chuyện trò với Ni sư Trí Hải tôi có nhắc tới trí nhớ của anh về cô Phùng Quán năm dạy Anh văn ở Phan Châu Trinh Đà Nẵng. Ni sư còn mường tượng nhớ anh đấy. Ni sư hỏi có phải cậu học trò nhỏ nhất lớp mà xách cái cặp-táp to đùng và đổ thủ khoa vào Đệ Thất của trường.

Nhân xúc động nhớ tới cô giáo cũ với mái tóc bện con rít dài quá lưng.

- Dạ, Ni sư nhớ đúng rồi. Cái cặp-táp thuộc trong phần thưởng toàn trường hồi cháu học lớp Nhất, nghe nói là của Tổng thống Ngô Đình Diệm trao tặng.

Ông cười lớn, chưa buông tha.

- Ni sư còn nói mấy năm trước tuy không học Vạn Hạnh mà cũng làm thẻ thư viện Vạn Hạnh, có vẻ học hành chăm chỉ nhưng ngoài ra không biết có phải còn đến để nhìn trộm ca sĩ Thanh Lan hay không.

Quang thừa nước đục thả câu.

- Chắc là vậy rồi, thưa Giáo sư. Hai đứa cháu học chung ở Khoa Học mà.
- Thêm một chuyện để méc chị Hai… Gia Hân châm chọc.
- Ê, chấp đó! Anh đã vài lần đưa chị Hai tới Vạn Hạnh rồi, có lần còn núp không cho Giáo sư thấy. Xôi lạp xưởng ở Nắng Mới cạnh Vạn Hạnh vừa ngon, vừa rẻ.

Bà mẹ lắc đầu cười.

- Tụi bây thật! Từ từ trồi ra hết.

Nhân đứng lên nói nhỏ với mẹ Tần Phương.

- Cô cho phép cháu vào phòng thăm Tần Phương một lát.

Căn phòng vẫn thế, ngoài tấm hình hai đứa mới được rửa lớn treo cạnh chân dung của nàng. Chiều qua thăm mộ, anh đã chuyện trò với Tần Phương về tình cảm của mình với Hạnh Nhiên. Anh đã hỏi nàng phải làm gì nếu không tìm ra cô gái ghép tim. Tần Phương vẫn nhìn anh trìu mến, bao dung, không nói mà nói vạn lời. Hãy làm theo mách bảo của trái tim anh. Dù đi đâu, ở đâu trái tim em vẫn đập nhịp yêu thương, luôn dõi theo anh suốt cõi đời này. Anh ngồi yên lặng nhìn Tần Phương thật lâu, đôi tình nhân nhìn nhau như thế thật lâu.

Có tiếng động khẽ ngoài cửa, bà mẹ đến chờ anh xuống ăn trưa. Nhân hít hơi thở sâu, trấn tĩnh đứng dậy, mắt còn hoen xúc động.

Bữa cơm ngon trôi qua trong tiếng cười thân mật gia đình. Họ lại quây quần ở nhà thủy tạ bên hồ cá dưới bóng mát cây mận già vườn sau. Quang và Gia Hân có vẻ tự nhiên hơn, anh thầm vui cho bạn, thằng gà tồ này cuối cùng cũng có người để được bị ăn hiếp.

Mãi vui chuyện trò Nhân và Quang chào từ giã gia đình lúc nắng đã “chia nửa bãi chiều”. Bà mẹ ra tận hiên nhà ân cần dặn dò giữ gìn sức khỏe, khi có thời gian nhớ viết vài chữ cho bà biết tin. Quang lúi húi giúp Gia Hân cột chặt một bao lớn đủ loại bánh mức, trái cây ép khô, và dĩ nhiên là cái bánh kem ba tầng của cô bé “trao đổi” với Quang.  Con bé còn nhu mì đến bên Nhân thầm thì vào tai… Út cảm ơn anh Hai.

Nhân chưa bao giờ thấy bạn mình vui đến vậy, trên đường về Quang luôn miệng khen “mầy là quân sư số 1, liệu việc như thần”.

- Ông Giáo sư rất chịu đường binh của mầy quân sư cho tao về chuyện năm thi cử quan trọng của Út Hân nên khá cởi mở khi tao xin phép đến nhà chơi, không hẹn hò phố xá mèo mả gà đồng. Mà hẹn cái gì đây, đi mẹ nó hết ba tháng rồi.

Về đến chiến hạm chưa thấy Phúc nên hai đứa chạy đến nhà bà chị nó. Ba thằng lại chở nhau ra Mai Hương ngồi nghe Quang ca khúc khải hoàn và ngắm giai nhân Sài gòn chiều Chủ nhật.

Cuộc họp buổi sáng đầu tiên của tuần trước khi tàu ra biển luôn quan trọng. Hạm trưởng nhìn đông đủ sĩ quan cũ mới, ông nói mấy lời khen ngợi Lộc, sĩ quan đã thuyên chuyển và chào sĩ quan tân đáo Huy, cũng tốt nhiệp từ OCS về, cố gắng làm việc. Hạm trưởng là người ngắn gọn, buổi họp còn ngắn hơn nếu ông giảm bớt nói tiếng Đan Mạch nhưng ai cũng thích biệt danh “Cao Bồi” của ông. Hạm trưởng hài lòng kết quả tàu vào tiểu kỳ tốt đẹp, thành công sửa chữa hầu hết những gì cần sửa. Lệnh mọi người cần nghe là chiến hạm sẽ đi lấy dầu hôm nay rồi về cập tại cầu B. Hai ngày sau nếu không có gì thay đổi chiến hạm sẽ rời bến vào 12:00PM cho chuyến công tác dài ở vùng Vịnh Thái lan. Hạm trưởng rời phòng họp nhanh như khi ông đến.

Sau lưng ông, dàn Sĩ quan nhí rầm rì bàn thảo, ai cũng “ớn chè đậu” vì đã đi công tác Vùng I Duyên Hải ba lần liên tiếp. Quang vẫn còn ám ảnh “ôm xô” suốt ngày trên Đài Chỉ Huy vì không thể bò xuống phòng sau khi hết ca trong trận bão Hester vào cuối tháng Mười năm ngoái.

Kỷ niệm còn lâu mới quên được, Nhân nhìn hai thằng bạn thân.

- Tao phải trừ hao ba mươi phút để bò từ phòng ngủ lên Đài Chỉ Huy để kịp thay ca cho thằng Phúc.

Phúc gật đầu cười… Trong họa có phúc nhờ tao có căn tu. Hạm trưởng lệnh cho chạy sóng xuôi vào vùng biển Quy Nhơn để tránh bớt bão, ai ngờ radar vẫn bị đánh văng, thế là tàu bị mù, được vào trong vịnh gần Tiền doanh Yểm trợ Quy Nhơn để gắn radar xơ-cua lên. Vậy là tao được về thăm nhà ngon ơ. Tụi bây và Hạm Phó được ăn ké bánh hỏi, bánh căn uống rượu Tây ì xèo, còn nhâm nhi cà phê vườn nghe nhạc Trịnh Công Sơn gần rạp xi-nê Kim Khánh sau khi xem Lý Tiểu Long đấm đá trong Đường Sơn Đại Huynh.

Hạm Phó mời các sĩ quan đi ca ở lại. Ông nhìn Huy cười.

- Thiếu úy Huy ở Giang Đoàn hết vui rồi hay sao mà mò ra Hạm Đội sớm vậy.

Huy nhìn ông, trả lời thăm dò.

- Dạ, vui thì vẫn còn vui nhưng gạo sấy, chuột khìa với ông già chống gậy riết nên cũng ớn. Với lại nhà binh mà Hạm Phó, chỉ đâu đánh đó chớ biết sao giờ.
- Anh về đúng nơi rồi đó. HQ13 là Hải quân Hoàng Gia mà... Nói cho vui thôi, thời gian đầu anh đi ca chung với thiếu úy Phúc, khi nào muốn học hỏi thêm thì tình nguyện lên ca với thiếu úy Quang, Nhân. Tôi và Sĩ quan Đệ Tam cũng sẽ gọi anh lên chỉ dẫn thêm. Chúng tôi cần anh có thể đi ca solo càng sớm càng tốt.

Chiến hạm cập Cầu B lúc trời đã nhá nhem, những người ở Sài gòn liền nhanh chóng rời tàu về nhà với gia đình chỉ còn lại nhóm trực gác và đám con bà phước. Hi vọng kịp chạy ra cổng trường Gia Long đón cô bé Gia Hân của Quang đã trở thành mây khói. Anh chàng hậm hực.

- Mất mẹ nó buổi chiều, chỉ còn đúng hai ngày ngắn ngủi. Yêu hàm thụ không an toàn chút nào. Hèn gì thằng Nhân, mày trở thành triết gia cũng đúng.
- Thì mày tập làm thơ là vừa… Phúc châm chọc... Nhìn tao đây, anytime man! Chỉ cần ra Duyên Anh là có ngay.

Buổi chiều trước ngày tàu rời bến Nhân đến đón Hạnh Nhiên lúc tan trường để chào tạm biệt. Hai người đi trên con đường quen ra Câu lạc bộ Nổi. Họ ngồi bên nhau lòng xúc động với cảm giác sẽ nhớ nhau tháng ngày sắp tới mà tận đáy tâm tư mỗi người thì rối bời những niềm riêng chưa dám nói ra. Chuyến công tác vùng vịnh biển Thái Lan hơn năm trước đã đảo lộn phần số đời anh với Tần Phương. Bó hoa huệ trắng trên phần mộ chị Tần Phương của người thanh niên dễ mến chiều cuối năm đã khiến Hạnh Nhiên trăn trở không nguôi. Tình yêu của nàng với Nhân đã đến thật gần, cảm giác thôi thúc tuyệt vời về một ngước nhìn trên chuyến đò qua sông đã khiến nàng băn khoăn mấy ngày qua. Hạnh Nhiên muốn được thương yêu trọn vẹn, nhiều hơn chỉ là người mang trái tim của Tần Phương nhưng sự hàm ơn với người cho mình sự sống thì vô bờ, nàng không biết phải làm sao.

Hạnh Nhiên chợt nép người vào Nhân, ôm chặt cánh tay chàng.

- Trưa mai em biết tìm anh ở đâu lúc chiến hạm rời bến.
- Ngày mai anh lên ca đầu tiên nên sẽ đứng trên Đài chỉ huy lúc chiến hạm vào nhiệm sở Vận chuyển. Hi vọng tụi anh sẽ được chứng kiến em là người tháo sợi dây cuối lúc chiến hạm rời bến.

Anh ngập ngừng cười, lòng xốn xang nhìn ánh mắt nàng đang ngước lên trìu mến. Đôi mắt đẹp tuyệt trần.

- Em luôn biết anh đang ở đâu, đúng không? Hỏi lòng mình rồi cho anh biết khi em có câu trả lời.
- Em sẽ chờ tới lúc anh về rồi nói thiệt nhỏ vào tai anh.
- Thằng bạn người Mỹ của anh có câu nói rất thích hợp với anh bây giờ. Hắn nói, hãy chạy ra ngoài biển ngồi nhìn vào bờ thật lâu rồi mày sẽ chiêm nghiệm ra vài điều hay đấy.

Anh bước về tàu lòng buồn nhìn theo Hạnh Nhiên duyên dáng trên chiếc PC đang chạy ra phía cổng Bộ tư lệnh.

Suốt buổi sáng trong giảng đường Hạnh Nhiên cố gắng nghe giáo sư say sưa giảng về những vần thơ trau chuốt, súc tích và đầy ấn tượng của nữ thi hào Mỹ Emily Dickinson mà không thể nào tập trung được. Những con chữ tươm trào đam mê nhảy múa trong suy tưởng nàng ... Futile the winds. To a heart in port. Done with the compass. Done with the chart. Rowing in Eden! Ah! the sea! Might I but moor. To-night in thee!... Có sá gì gió giông. Khi tim về đến cảng. La bàn đâu cần nữa. Hải đồ hóa dư thừa. Chèo thuyền giữa Địa Đàng! Ôi mênh mông biển rộng! Ước chi anh là bến. Thuyền em đỗ qua đêm!... (Chân Phương).

Vừa tan lớp Hạnh Nhiên vội vã rời giảng đường chạy xe nhanh đến cầu B nơi chiến hạm anh sắp rời bến. Thủy thủ trong quân phục trắng đi lại vội vã trên boong tàu. Nàng thở phào khi thấy vài thủy thủ đang chia tay với thân nhân trên bờ gần hạm kiều. Một hồi còi dài hụ vang. Người thủy thủ cuối cùng đã rời sân cỏ bước lên chiến hạm. Hạnh Nhiên nhìn lên Đài chỉ huy thấy ngay Nhân đang vẫy tay cười với nàng. Nàng bỗng thấy mắt nhòa lệ mà miệng gắng cười vẫy tay chào lại anh. Quang từ trên mũi tàu vội vã đi xuống boong sau, nói lớn với Hạnh Nhiên.

- Hôm nay em là thủy thủ cơ hữu của HQ13... Anh chỉ tay về phía sợi dây buộc tàu cuối chiến hạm, dặn dò nàng… Chú ý nhìn, khi thấy anh ra hiệu thì tháo ngay sợi dây đó ra khỏi cọc lúc nó còn chùng.

Hạnh Nhiên rụt rè bước đến gần cọc buộc sợi dây tàu cuối cùng, gật đầu nhìn Quang. Một hồi còi vang lên xốn xang lòng, chiến hạm rùng rùng phun khói lúc tiếng máy tàu gầm gừ như giận dữ phải ra đi. Lúc này Nhân mất hút trong đám người lố nhố tới lui trên Đài chỉ huy.  Hạm kiều đã được kéo lên. Từng dây buộc tàu dọc theo chiến hạm đã được vài người trên bờ tháo giúp ra khỏi cọc và được thủy thủ kéo lên boong. Hạnh Nhiên hồi hộp nhìn Thiếu úy Quang chăm chú quan sát vùng nước đang sùng sục tóe trào sau chiến hạm. Bỗng Quang ra hiệu cho Hạnh Nhiên và hô lớn “Tháo dây” lúc đuôi tàu bắt đầu chuyển động. Nàng thở dồn dập sau động tác tháo sợi dây buộc tàu nặng nề lớn bằng cổ tay, khuôn mặt cô đỏ hồng khích động nhìn con tàu bắt đầu lùi ra xa. Quang khum tay, nói thật lớn.

- Thủy thủ Hạnh Nhiên giỏi lắm. Hôm nào về bến Thiếu úy Nhân sẽ tặng cô một chai nước mắm nhỉ Phú Quốc ngon số một.

Lúc này thủy thủ đoàn đã vào hàng đứng dọc theo tàu. Nhân bên ổ đèn giám lộ trên Đài chỉ huy nhìn xuống Hạnh Nhiên đang thẹn thùa đứng trong lúc tiếng hát trêu chọc của thủy thủ do Thiếu úy Phúc khởi xướng vang lên. Chiều nay ra khơi. Thoáng thấy mắt em nhuốm buồn. Đời anh là gió sương. Anh đi khắp muôn phương. Chờ một người đi xa. Áo trắng bay trong nắng tà. Nhìn theo lệ ướt nhòa. Khóc một người đi xa... Đôi tình nhân vẫy tay tạm biệt nhau cho đến lúc tiếng hát nhỏ dần vang vọng trong gió.

Hạnh Nhiên mắt đẫm lệ nhìn con tàu lúc này đã lùi ra gần giữa sông lấy hướng chạy qua Bộ Tư Lệnh bắt đầu cho chuyến hải hành xa. Hạnh Nhiên chạy chiếc PC dọc theo sông Sài Gòn về hướng bến Chương Dương nhìn theo chiếc HQ13 đang đưa người trong mộng của nàng ra biển. Dấu mặt sau chiếc kính mát khổ lớn, Hạnh Nhiên rấm rức khóc trên suốt đường về nhà, tự trách sao đã ngại ngần không trải lòng ra trả lời câu hỏi của anh ngay hôm ấy. Mong anh ra “ngồi ngoài biển nhìn vào bờ” nhớ thương em như em trong thành phố vẫn mãi nhớ về anh.

Chị Hai nhìn cô em chồng ở trường về mặt buồn xo mắt còn đỏ hoe, chị lo lắng.

- Út đi học về có chuyện gì nói cho Hai nghe được không?

Hạnh Nhiên lại khóc òa, ôm người chị chồng rất thân thiết của nàng.

- Tại ảnh đó! Không biết tại sao em còn ngại ngần chưa trả lời câu hỏi của ảnh chiều hôm qua, giờ chiến hạm đã ra biển mấy tháng mới về. Em không biết phải làm sao.
- Ngại ngần? Chị tưởng thương ai thì cứ trải lòng mình ra.

Hạnh Nhiên kể hết lại đối thoại của hai người chiều qua cho chị Hai nghe.

- Em biết ảnh thương em nhưng có vẻ vẫn đang muốn tìm hiểu điều gì đó. Còn em thương người ta muốn chết nhưng ngại ngần khi ảnh biết chuyện có thể ảnh sẽ yêu em chỉ vì em mang trái tim chị Tần Phương.
- Qua chuyện em tình cờ thấy ở mộ Tần Phương, chị nghĩ cậu ta là một người rất chung thủy. Nhớ thương nhau qua xa xôi cách trở cũng là một hạnh phúc. Vài tháng xa nhau có là bao, “hưởng thụ” nó đi... Chị cười.

Chị Hai ghé vào tai Hạnh Nhiên nói nhỏ hồi lâu, Hạnh Nhiên gật đầu mắt sáng lên tươi cười.

- Đúng rồi Hai! Em sẽ làm vậy khi ảnh về bến. Hai đúng là Bà Tùm Lum chuyên gỡ rối tơ lòng.

Ba người bạn Phúc Quang Nhân lại trở về với những ngày tuần dương quen thuộc trong vùng Vịnh Thái Lan. Có những đêm chỉ một đứa lên ca nửa-đêm nhưng rồi cả ba đều có mặt trên Đài Chỉ Huy để tán chuyện và... nghe nhạc. Nhất là những đêm trăng, trước mũi tàu là đường trăng óng ánh vàng, chiến hạm trôi vào ánh trăng vấn vương tiếng hát Lệ Thu lướt thướt giọng sầu nương theo gió đưa hồn người vào nỗi yên lặng tuyệt vời… Người đi chưa hết hương sầu lữ thứ.  Hồn theo cánh gió quên tình xa xưa.  Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa.  Mộng về đêm đêm khát vầng trán ngây thơ...

Mỗi lần nghỉ bến ngắn sau mỗi bảy tám ngày tuần dương ba người lại la cà quán xá, nghiền ngẫm đọc thư mới nhận hay gởi thư về nhà. Nhân viết thư đều đặn cho Hạnh Nhiên rồi thỉnh thoảng cho Ba Me trên Đà Lạt nay có thêm mẹ của Tần Phương. Quang giờ đây cũng tập tễnh viết thư tình, hay “mặt đờ ra lúc đọc thư gái” theo như tình báo của Phúc.

Đời không như là mơ! Vào đầu tháng thứ ba của chuyến công tác, chiến hạm nhận công điện thuyên chuyển cả Phúc và Quang về Giang đoàn Tuần Thám ở Bến Kéo Tây Ninh. Tàu đang trên đường về Phú Quốc nghỉ bến hai ngày sau chuyến tuần dương “hấp dẫn đặc biệt” có ghé vào phố cảng Sihanoukville của Miên. Ông Hạm trưởng cao-bồi ký ngay bảy ngày phép cho Phúc Quang trước khi về đơn vị mới. Nhân là người buồn nhất vì bất ngờ vắng đi hai bạn thân. Phúc Quang buồn vì rời chiến hạm nhưng khá vui vì Tây Ninh – Sài Gòn chỉ hơn tám mươi cây số, hai giờ phóng Lambretta là Quang có thể đón em ở Gia Long hay Phúc ngồi đồng ở Duyên Anh. Lúc tiễn hai bạn lên chiếc PCF chạy vào Rạch Giá, nhìn Phúc xách quà cáp lỉnh kỉnh khô mực với nước mắm nhỉ Hưng Thành loại thượng hạng khó tìm, Nhân hăm dọa.

- Mầy nhớ ghé nhà tặng mỗi “bà” một chai, nhưng chưa được tiết lộ bà này với bà kia. Tao sẽ lo vụ này lúc về nghỉ bến Sài Gòn tháng tới. Nhất là cái miệng thằng Quang chuyên phá hoại gia cang người khác, sớn sác thì đừng hòng xuống HQ13 ké chocolate ice cream nha mầy!

Phúc cười hề hề.

- Anh Hai yên tâm. Thằng Quang sẽ cưng cô em công chúa “Da Heo” của anh Hai như cưng trứng.

Quang phe phẩy bức thư của Gia Hân vừa nhận từ bưu tín viên của chiến hạm trước mặt Phúc.

- Ê, Ê... Nghe đây! Công chúa Gia Hân nha. “Tôn Nữ còn buồn” thì mày đừng mong về Sài Gòn ngồi đồng quán cà phê em Duyên cho bỏ tật… Còn nữa, trứng mà không cưng thì cưng cái gì, tuyệt tự sao!?

Chiếc PCF ngóc cao đầu, rẽ sóng trắng xóa chạy như bay về hướng đất liền. Nhân nhìn theo lòng buồn… Khi nào thì đến phiên mình, một bãi sông bến nước bờ kinh nào đó.

Nhân vào một quán vắng lấy hai thư nhà trong túi áo ra đặt lên bàn, một của Hạnh Nhiên, thư kia là Me viết từ Đà Lạt. Anh cầm thư Hạnh Nhiên lên nhưng ngần ngừ bỏ xuống rồi khẽ cười cầm thư Me mở ra. Bà muốn báo tin vui trước, sức khỏe hai người vẫn tráng kiện. Thỉnh thoảng cuối tuần Ba cùng vài bạn thân lên Sân Cù chơi đánh gôn. Me nghĩ chắc lại tụ bạn bè uống rượu Tây nhãn đen nhãn đỏ gì đó rồi bàn chuyện chính trị chính em. Gì cũng được cứ Ba mày vui khỏe là Me vui. Ba Me vừa thỏa thuận với ông thầu khoán bạn của Ba ở Sài Gòn mua lại một ngôi nhà của ông ấy trong khu dân cư yên tĩnh gần Thảo Cầm Viên về phía bờ sông. Nhà nhỏ nhưng kín đáo có tường rào, có vườn nhỏ trồng cây ăn trái. Cây mít tố nữ mấy năm trước bác lên Đà Lạt chơi Ba Me tặng một cây con cao mới chừng hơn mét, giờ nghe nói đã có trái. Bác đã cho thợ tu sửa, tân trang ngôi nhà đẹp lắm. Thật ra thì Ba con gần như đổi ngang ngôi nhà với một miếng đất mặt tiền, đắc địa cho kinh doanh khách sạn ở phố Phan Đình Phùng, đôi bên đều có lợi. Nghỉ bến lần này con nhớ lên thăm Ba Me và Chị. Ba sẽ có quà lớn cho con đó. Vài dòng cuối thư là của chị Quý Phẩm, bà chị vui vẻ mau mắn nhưng kiệm lời giống Ba. Đám cưới chị mi vào cuối tháng Mười. Ráng về mừng chị nghe nhóc!

Anh gấp thư nghĩ tới hình ảnh ngôi nhà đầu tiên Lối Vào Chợ chỉ cách hồ Xuân Hương một quãng đường ngắn. Từ trên sân thượng anh thỉnh thoảng nhìn thấy Ba Me cùng đi bộ quanh bờ hồ vào những sáng sớm, sương còn lan kín mặt hồ.

Nhân luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi lần đọc thư Hạnh Nhiên. Anh mơ màng hình dung nàng ngồi bên bàn học, tóc ngắn, cổ cao, đôi mắt nâu to mở lớn nhìn trang thư đang viết, những ngón tay trắng xanh thon dài thoăn thoắt kể chuyện buồn vui, trường lớp. Cuối năm thứ ba sắp hết, em đang học thật chăm để được điểm cao những bài thi cuối. Gần đến ngày tàu anh nghỉ bến rồi, mỗi chiều tan học em sẽ dừng lại trước cổng trường nhìn quanh tìm anh trước khi chạy chiếc PC qua ngã Cường Để ra cổng Bộ Tư Lệnh, cầu may em sẽ thấy HQ13 đã về cập cầu B. Hạnh Nhiên còn tái bút. Lần này anh về, em muốn đưa anh đến một nơi rất quan trọng. Anh hứa không được từ chối em đó.

Gấp thư bỏ vào túi áo, Nhân bước ra khỏi quán. Thời gian gần đây anh cũng đã quyết định lần này về nghỉ bến Sài Gòn, anh sẽ đưa Hạnh Nhiên đến nơi nàng sẽ hiểu những chuyện đã xảy ra cho đời anh.

Mất một lúc hai sĩ quan hải hành nên vòng tua đi ca quay nhanh. Đôi khi anh có cảm giác như vừa xuống ca chưa kịp ngủ lại giấc đã phải thay quân phục chỉnh tề lên Đài Chỉ Huy. May mà thiếu úy Huy đã solo đi ca từ hơn tháng nay. Hạm Phó thỉnh thoảng cũng gánh một ca vì “thấy tụi bay tao oải quá”.  Hạm Trưởng gởi công điện hối thúc mãi mới được xác nhận sẽ có hai sĩ quan tân đáo trình diện sau khi tàu cập bến.

Chiến hạm về đến Sài Gòn giữa cơn mưa chiều như trút nước. Ầm ào một lúc rồi thôi, mây quang, mặt trời ló ra chơi trốn tìm giữa làn mưa nhẹ lóng lánh và những tia nắng rạng lên như hào quang. Mùa hè Sài Gòn đang đến. Những ai chưa quen thì hãy làm quen với những cơn mưa hạ chóng vánh, đến rồi đi. Rồi đến…

Nghe văng vẳng “Hạm trưởng rời tàu” từ loa phóng thanh hạm kiều rồi thấy cờ Hạm trưởng đã được kéo lên, Nhân bước ra ngoài boong trên người khoác chiếc áo mưa từ ngày còn ở quân trường Newport. Anh chào thiếu úy Huy rồi bước xuống hạm kiều.

- Ông làm sao còn giữ được cái raincoat vừa vặn đẹp thế.
- Ngày vào trường cả khóa đi nhận quân trang, đến lượt tôi không còn cái raincoat nào vừa cỡ, người thủ kho nói sẽ tìm cho một cái thật vừa vặn. Mấy ngày sau anh ta mang đến tận Nimitz Hall, ra về còn nháy mắt “Lucky you, tôi không hề phát cái raincoat nào cho anh ngày hôm đó cả”.

Anh nhìn đồng hồ, đi nhanh về phía đường Cường Để cho kịp giờ Văn Khoa tan trường. Trời vẫn còn mưa nhẹ nên không khí mát hẳn ra.

Nhân vừa thấy Hạnh Nhiên đẹp lạ lùng với áo đầm trắng sau chiếc áo mưa trong suốt trên người dắt chiếc PC ra khỏi cổng rồi dừng lại nhìn quanh. Nhân vẫy tay len lỏi qua đám đông sinh viên bước đến gần. Hạnh Nhiên nhìn thấy anh, nở nụ cười thật tươi.

- Anh! Anh về rồi!
- Ngạc nhiên nha!... Anh nói nhỏ vào tai nàng… Đẹp hết biết! Đâu có ngờ nó dài miên man thế này. Ăn đứt Hoa hậu Thái Kim Hương rồi.

Hạnh Nhiên ngồi lên xe, tay nhéo vào bụng Nhân đau điếng.

- Anh đang xạo gì em đó!?. Trời mưa mặc vậy cho đỡ ướt. Mà cái gì dài, Kim Hương nào đây, nói mau!
- Ui da! Chân em. Chân dài. Hồi đó em còn tắm sông dưới Long Xuyên đâu có biết hoa hậu Thái Kim Hương 1965 là ai.
- Tội nghiệp hôn!  Tha cho đó… Thư anh gởi em mới nhận hôm qua. Đúng là rùa biển bò lên bờ mà. Vắng anh Phúc, anh Quang chắc anh buồn lắm. Hôm hai anh ghé trao quà Phú Quốc anh gởi, em đi học chưa về nên không được gặp mấy ảnh.
- Tụi nó canh ngày chắc biết HQ13 về rồi. Có lẽ một hai ngày nữa thế nào Phúc Quang cũng ghé lên tàu.

Nhân sực nhớ ra đang tuần cuối tháng Năm, anh vội hỏi.

- Em thi cuối năm xong chưa? Có kẹt lớp nào không?
- Đang định khoe anh đây. Em chỉ còn một essay phải nộp vào cuối tuần tới, ngoài ra coi như thi xong rồi. Em lấy đủ tín chỉ, không rớt môn nào. Vào oral hôm nay vừa xong, kết quả khá.
- Vậy bài essay em viết tới đâu rồi?
- Đề tài bài essay dài là viết cảm nghĩ và nhận định về một tác phẩm Anh ngữ thích nhất. Em viết sắp xong, chỉ còn chừng hai trang đánh máy nữa. Cảm ơn anh nhiều nha! Nhờ có anh gợi ý và tặng Siddhartha của Hermann Hesse nên có nhiều thời gian nghiền ngẫm tác phẩm này.
- Anh cảm ơn em thì đúng hơn. Anh sẽ không có mặc cảm tội lỗi rủ rê em đi chơi lung tung những ngày tới.

Rẽ vào Cường Để, anh chạy chậm lại lúc ngang qua HQ13 cập ở Cầu B. Hạnh Nhiên nhìn chiếc chiến hạm đẹp uy nghi đã trở nên thân thiết với nàng. Con tàu này vừa từ đại dương xa xôi đưa anh trở về với nàng hôm nay.

- Để anh đưa em đến Café Hoàng Gia ở cuối đường Tự Do, rất gần chiến hạm. Hai đứa mình ngồi chuyện trò và cho anh được ngồi nhìn em một lúc cho đỡ... ghiền. Ui da! Lại một cái véo vào bụng... Ngày mai anh phải trực chiến hạm rồi.

Gởi xe gần đó, hai người cởi áo mưa cầm tay đi về Café Hoàng Gia.

- Khi nào rủng rỉnh, đủng đỉnh thì tụi anh mới vào đây.

Hạnh Nhiên thắc mắc nhìn anh.

- À… mới lãnh lương có tiền mà không có xe thì đủng đỉnh lết bộ từ tàu lên đây. Cho nên thường là những lúc chỉ có Phúc và anh. Nếu đủ bọn thì ba thằng đã chất lên xe của Quang đi chỗ khác.

Hạnh Nhiên háy anh nói mát.

- Biết rồi, như Mai Hương chớ gì. Một công trăm chuyện, còn đo chân dài chân ngắn nữa.

Nàng ngồi xuống ghế nhìn quanh nhà hàng có café và bia rượu.

- Quán đẹp quá, có cả piano… Hôm nay chắc là anh rủng rỉnh lắm?
- Lãnh lương ba lần chỉ uống cà phê muối nên có thể nói là vậy.

Nhân gọi cà phê đá cho anh và nước cam tươi cho Hạnh Nhiên như thường lệ, nhưng nàng đỡ lời muốn uống cà phê sữa đá. Cô nàng dặn người phục vụ cho ít cà phê nhiều sữa.

- Em định ngủ trễ tối nay để kết luận bài essay, vì cuối tuần này em muốn được anh đưa đi chơi bù cho mấy tháng nay.

Nghĩ đến những lá thư của Hạnh Nhiên anh hầu như đã thuộc nằm lòng.

- Chứ không phải lần nghỉ bến này em muốn đưa anh đến một nơi rất quan trọng sao?

Nàng gật đầu.

- Đúng vậy. Một nơi rất quan trọng cho cả hai đứa... Nàng cười... Nhưng không tính vào những lần hai đứa đi chơi đâu nha.
- Hay là mình “thương lượng” đi… Anh cũng có một nơi phải nói là quan trọng nhất của đời mình. Anh muốn đưa em đến đó vì em quan trọng không kém và cần được nghe anh giải bày. Sau đó em muốn đưa anh đi đâu anh sẽ theo đó.
- Nghiêm trọng vậy sao? Anh làm em hồi hộp quá. Mí mí ra chút được hông.

Nhân lắc đầu.

- Không được đâu. Nói trước hết linh. Giờ Hoàng đạo là mười giờ sáng Thứ Bảy. Hẹn gặp tại nơi bốn tháng trước lần đầu tiên mình gặp nhau. Em sẽ đồng ý để anh đưa đi, đúng không?

Hạnh Nhiên gật đầu, lòng xúc động lâng lâng, tim đánh trống ngực liên hồi. Những ngón tay khẽ run lên cảm nhận hơi ấm từ bàn tay chàng. Tình cảm từ tim anh như tuôn thành âm thanh ngôn ngữ, ấm áp chân thành... Gần bốn tháng qua, gặp gỡ từ một tình cờ rồi quen nhau anh suy nghĩ rất nhiều về đời mình, về những hệ lụy của hoài niệm đã khiến lòng luôn ray rứt, ngại ngần. Anh đã từng nghĩ, từng cố gắng đi tìm một người duy nhất, một tình yêu trọn vẹn để xứng đáng với mối tình rất lớn đã mất của mình, nhưng ra “ngồi ngoài biển nhìn vào” anh đã chiêm nghiệm một điều. Hãy tận sống cho tình cảm mình và yêu không ngại ngần. Chẳng phải đó chính là tình yêu trọn vẹn sao? Tay trong tay với nụ cười trên môi, hãy để số phận an bài những điều còn lại.

Cuối tuần gia đình anh chị Hai thường ngủ dậy muộn nhưng sáng nay Hạnh Nhiên đã thức giấc từ sớm, lòng mãi băn khoăn hồi hộp về cuộc hẹn sắp tới nên không dỗ lại được giấc ngủ. Nàng ngồi vào bàn đọc đi đọc lại bài thi luận văn cuối năm, chăm chú chỉnh sửa những lỗi văn phạm, từ ngữ.  Cô phấn chấn đứng dậy làm vài động tác vươn vai sau khi đọc xong lần cuối bài luận văn. Hạnh Nhiên thầm nghĩ sẽ đưa cho chàng đọc để nghe thêm phê bình của anh ấy. Ổng đọc Hermann Hesse nhiều, thế nào cũng có ý hay giúp mình hoàn thiện bài viết.

Thật ra không chỉ Hạnh Nhiên khó ngủ mà vợ chồng chị Hai cũng thế. Tối qua sau khi nghe “bệnh nhân” của mình tâm sự để được gỡ rối tơ lòng, không biết “Bà Tùm Lum” bật mí với chồng thế nào mà hai người đều thức dậy khá sớm. Họ ngồi uống trà trong phòng ăn, nhìn nhau cười lắng nghe bước chân của em gái lên xuống cầu thang nhiều lần. Cuối cùng Hạnh Nhiên đã xuất hiện trước cửa phòng ăn. Anh Hai nhìn cô em gái bẽn lẽn khác thường, cười trêu chọc.

- Ủa!  Mới sáng ra Út đi đâu mà đẹp quá vậy, còn lật đật chạy lên chạy xuống giống gà...  

“Bà Tùm Lum” vội vàng bụm miệng chồng không cho nói tiếp.

- Cái anh này, chọc Út hoài! Em nó vừa thi xong chắc ra Sài Gòn dạo phố cuối tuần với bạn cho vui... Bà chị dâu nhìn cô em chồng... Còn sớm mà em, ăn sáng đã. Có phở gà em thích đó.

Chị Hai đứng lên làm cho Út tô phở gà thơm phức. Hạnh Nhiên lợi dụng thời cơ trấn lột ông anh Hai rất thương em. 

- Út cảm ơn chị Hai. Mà anh Hai đó nghe! Hai cho em ba, bốn ngàn... thôi, tính chẳn năm ngàn đi để em ghé Khai Trí mua giấy và ruy băng mực cho cái máy đánh chữ Remington vô cùng yêu quý và cổ lỗ sĩ của Hai.  Đầu tuần tới em phải đánh máy bài thi luận văn cuối năm của em rồi.

Anh Hai móc túi cho em tiền.

- Nhỏ em này bóc lột anh Hai nó quá mà. Cho Út năm ngàn đi chơi nè. Còn giấy với ruy băng mực lát nữa anh chị đi công chuyện mua luôn. Cái máy đánh chữ Remington Ten Forty này anh quý còn hơn vàng. Luận án Bác sĩ của anh nhờ nó mà xong đó.

Chị Hai nhìn chồng nháy mắt.

- Hay chút nữa mình cho Út quá giang luôn cho tiện.

Hạnh Nhiên nhìn anh chị Hai đang chúm chím cười, đôi mắt đẹp nhíu lại dò xét.

- Ông bà đang âm mưu gì tui đây?
- Thiệt tình con nhỏ này! Vừa cho tiền đi chơi vừa cho quá giang lại còn phải năn nỉ. Tao thiệt hết biết.
- Thôi được. Tin anh Hai một lần. Anh chị Hai chở Út tới chợ Hoa Nguyễn Huệ thả xuống là đi liền, không được xuống xe. Đừng làm em quê đó nha.

Chiếc xe Jeep chạy chậm dần rồi dừng lại ở góc đường trước Thương xá Tax. Anh chị Hai trong lúc chờ cô em loay hoay xuống xe, họ đưa mắt nhìn quanh khu chợ Hoa Nguyễn Huệ sáng Thứ Bảy với ngàn sắc hoa rực rỡ trong nắng mai. Người sĩ quan Hải quân ôm bó hoa huệ trắng từ gian hàng hoa đầu chợ bước ra tươi cười đi về phía Hạnh Nhiên. Anh lịch sự cúi chào, hai người trên xe mỉm cười đáp chào lúc xe lăn bánh rời đi. Ông Trung tá Bác sĩ thoáng ngoái nhìn em mình đang đứng cạnh người sĩ quan Hải quân.

- Hai đứa nhìn đẹp đôi thật. Cuộc đời của Út Nhiên là một nhiệm mầu. Sau này vợ chồng mình nên thương yêu hai đứa nó thật nhiều hơn.

Người vợ gật đầu.

- Hay là mình thử đi một vòng xuống bến tàu nhìn qua chiến hạm của cậu ấy cho biết. Trong ảnh em thấy chiếc tàu đẹp lắm. Tàu lính gì mà có máy làm kem, ngộ thiệt.

Nhân trìu mến nhìn Hạnh Nhiên ôm bó hoa anh vừa trao, người và hoa đều tinh khiết một màu trắng thanh cao. Nàng thẹn thùng đứng yên lúc anh vén khẽ những sợi tóc lòa xòa trên má.

Tại đây, bốn tháng trước vào chiều Ba Mươi Tết anh đã tình cờ gặp Hạnh Nhiên như khởi đầu của chuỗi tình cờ kỳ diệu gắn kết nhau khiến anh có linh giác chúng đang kết tủa lại thành định mệnh đời mình. Bó hoa huệ trắng Hạnh Nhiên nhường cho anh đã giúp họ gặp gỡ, hẹn hò và cảm tình ngày càng sâu đậm. Ở mộ phần Tần Phương buổi chiều hôm đó anh tình cờ gặp được gia đình nàng, chân tình của anh lay chuyển tình cảm họ rồi trở thành người thân của nhau. Từ đó mở ra điều không ngờ về trái tim hiến tặng của Tần Phương khiến anh hạnh phúc lẫn đớn đau. Nhân muốn đi tìm trái tim nàng vẫn sống động trong lồng ngực một người con gái nào đó trong lòng thành phố này... Yêu người như suối cuộn rừng sâu. Như con tầu say gió. Như con giun ngước lên trời. Yêu trăng sao vời vợi. Làm sao sao nói được tình tôi... (PD)

- Em biết anh muốn đưa em đến đâu rồi đúng không? Tùy em đó! Em có thể quyết định không đi.

Hạnh Nhiên gật đầu, mắt rưng rưng.

- Em đã đoán đúng lần đầu gặp anh chiều Ba Mươi Tết, lúc đó chỉ là câu đố bình thường. Bây giờ thì khác rồi, bây giờ em rất sợ, sợ mất hết, nhưng vì thương đời mình em sẽ đi với anh.

Chiếc taxi xịch đậu lại trước cổng Nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, Nhân và Hạnh Nhiên bước xuống xe đi vào. Ông gác cổng già tốt trí nhớ nhìn ra cô khách viếng quen niềm nở chào hỏi.

- Cô thăm mộ lần này có ông sĩ quan đi cùng không như hôm Ba Mươi Tết kẻ trước người sau.

Hạnh Nhiên giật mình cúi đầu đi nhanh qua cổng. Nhân ngạc nhiên rảo bước theo. Lúc này anh đã nghe tiếng khóc của nàng.

- Ông gác cổng nói có ý gì mà làm em buồn lòng vậy.

Tiếng khóc tấm tức của nàng rớt theo tiếng bước chân càng nhanh hơn gần như chạy. Nhân hốt hoảng muốn lên ngăn lại nhưng rồi chàng chỉ giữ khoảng cách theo sau. Hạnh Nhiên đi thẳng đến mộ Tần Phương như đến một nơi quen thuộc.  Cảm xúc của Hạnh Nhiên lúc này đã vỡ trào, nàng đặt bó huệ trắng trước chân dung Tần Phương rồi ôm bia mộ khóc nức nở. Nhân tuy bấn loạn trong lòng nhưng cũng biết không nên nói hay làm gì lúc này. Anh chỉ ngồi xuống cạnh nàng vỗ về bờ vai bé nhỏ đang run lên vì nỗi xúc động vô bờ.

Một lúc sau tiếng thổn thức đã ngưng nhưng toàn thân nàng vẫn run nhè nhẹ. Nhân ôm chặt Hạnh Nhiên trong vòng tay rắn chắc của mình cho đến lúc nàng quay người gục đầu lên ngực chàng. Họ ngồi như thế một hồi lâu bất chợt Hạnh Nhiên cuống quít đẩy anh đứng dậy, đôi mắt nhìn anh ngập lệ.

- Xin lỗi, anh để cho em ngồi yên một lúc.

Hạnh Nhiên lui về phía chân mộ, ngồi nhìn sững bức chân dung Tần Phương khảm trên tấm bia. Nhân xúc động thở dài, nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh mối lòng anh đang bấn loạn những hồ nghi. Anh dựng lại bó hoa ngay ngắn trước mộ bia, đốt nhang khấn vái người yêu đã quá vãng, chiêm nghiệm hồi lâu rồi cắm vào bát nhang. Đến gần Hạnh Nhiên anh khẽ vỗ về rồi trao cho nàng vài cây nhang mới đốt tỏa hương trầm thơm, phần còn lại anh đi quanh cắm cho những ngôi mộ gần đó. Lúc anh quay lại, Hạnh Nhiên vẫn còn cúi đầu đứng trước di ảnh Tần Phương. Nhân dìu nàng ngồi xuống đám cỏ mượt cạnh mộ rồi ngồi đối diện với nàng.

Anh cầm chặt đôi tay Hạnh Nhiên giữ cho nàng và cả anh trấn tĩnh. Anh nhìn sâu vào mắt cô gái tuy vẫn chưa ráo lệ nhưng đã lấy được vẻ bình tĩnh.

- Mộ phần này là nơi anh muốn đưa em đến, nhưng có lẽ em đã quen biết Tần Phương từ trước. Hạnh Nhiên, em có thể nói cho anh biết chuyện gì đã và đang xảy ra? Tại sao em lại đau thương đến vậy?

Hạnh Nhiên nhìn anh, trầm ổn trả lời.

- Em là người mang trái tim của chị Tần Phương đang đập trong ngực mình.
- Cái gì!?...

Nhân bật thốt lên kinh ngạc, bóp mạnh tay Hạnh Nhiên khiến nàng phải xuýt xoa kêu đau.

Anh chồm tới ôm chặc lấy Hạnh Nhiên. Không rời... Bỗng chợt trong một tia chớp sát na, trời quang gió lặng, bão tố vụt qua, tất cả ngạc nhiên bấn loạn tiêu tan, ước mơ tưởng chừng viễn vông đã trở thành hiện thực, thiệt thà như nhịp đập bồi hồi của hai trái tim cảm nhận nhau rõ ràng qua lồng ngực đang chạm sát vào nhau, mãi mãi không rời.  Âm thanh hỗn độn của thế giới ngoài kia chợt ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng ve râm rang đến vô cùng... Lần đầu ta ghé môi hôn. Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang. Vườn xanh cỏ biếc trưa vàng. Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông (TDT) ... Và tiếng thì thầm của đôi tình nhân

- Anh yêu em. Anh đã tìm ra em rồi. Sao em không nói cho anh biết sớm hơn.

Hạnh Nhiên hạnh phúc gật đầu.

- Em đã lo sợ tình cảm của anh chỉ dành cho trái tim chị Tần Phương đang đập trong lồng ngực em thôi. Em sẽ có một tình yêu trọn vẹn của anh dành cho em phải không?

Nhân đã từng bối rối, tìm kiếm, ngại ngần. Thế rồi từ một nơi xa, sóng nước bao quanh anh đã cảm ngộ được hạnh phúc của tận sống, của yêu thương không ngại ngần vì đó chính là tình yêu trọn vẹn.

- Về nghỉ bến lần này điều quan trọng nhất anh muốn làm là giây phút nầy, là đưa em đến đây, thăm mộ Tần Phương, kể chuyện đời mình rồi nói lời yêu thương cùng em tận sống hạnh phúc bên nhau. Không ngờ định mệnh cuối cùng đã an bài cho anh món quà còn quý hơn chính đời mình.

Hạnh Nhiên kể lại thời gian hơn năm qua từ khi bệnh nặng đến lúc bình phục hẳn sau cuộc giải phẫu ghép tim. Người anh Bác sĩ dù quen biết nhiều đã tốn công sức mấy tháng trời mới tìm ra được danh tính và mộ phần của Tần Phương, từ đó hầu như mỗi tháng nàng đều đến nghĩa trang thăm nơi yên nghĩ của chị.

Buổi chiều cuối năm định mệnh đã xui khiến Hạnh Nhiên gặp gỡ Nhân rồi tình cờ biết anh là người yêu của cô gái hiến tim khi nhìn thấy bó hoa huệ trắng nàng nhường tặng khẽ rung theo gió trước chân dung người đã khuất khi nàng đến viếng mộ chỉ một lúc không lâu sau khi anh rời đi.

Còn Nhân trong lần thăm mộ người yêu chiều hôm ấy đã cảm hóa gia đình Tần Phương lúc hai bên có cơ may gặp nhau lần đầu tại nghĩa trang rồi sau đó là chuyến viếng thăm của anh tại nhà. Câu chuyện đầy mầu nhiệm của Tần Phương hiến tim cho cô gái vô danh cùng độ tuổi và tình yêu phụng hiến họ dành cho nhau đã giúp Nhân trở thành người thân của gia đình nàng. 

Theo một hướng nhìn đơn giản, khẳng quyết của định mệnh đến từ quán tính chấp nhận của con người là mọi thứ sẽ diễn ra trong đời như chúng phải thế. Có điều sẽ chẳng ai biết cho đến khi nó diễn ra và chúng ta đều là những người thiếu kiên nhẫn trong chờ đợi, nguồn cơn của nước mắt ly tan, của ngại ngần, đau khổ.  Đã qua rồi những muộn phiền, Nhân ôm chặt Hạnh Nhiên trong vòng tay, thì thầm.

- Vậy là hai đứa mình yêu nhau rồi, phải không em!?

Hạnh Nhiên hạnh phúc khẽ gật đầu, rèm mi dài buông lên đôi mắt nàng nâu thẳm khẽ rung.
Nhân chợt nghĩ đến mẹ của Tần Phương. Anh hình dung nỗi vui của bà và mọi người trong gia đình khi gặp Hạnh Nhiên.

- Còn chuyện về nơi rất quan trọng em muốn đưa anh đến, có lẽ không còn cần thiết nữa đúng không?... Anh làm ra vẻ đau khổ, trách móc nàng... Cô được lắm, mấy tháng nay cô đóng tuồng hay lắm. Cô im lặng trước sự đau khổ của tui.

Hạnh Nhiên chỉ cười không nói, đôi mắt đẹp bây giờ sáng long lanh.

- Anh đùa thôi... Nhưng còn một nơi khác anh muốn đưa em đến, sẽ là một kinh ngạc “muốn xỉu” cho mọi người đó.

Nàng đắn đo.

- Anh muốn thì em đi theo, nhưng khóc nãy giờ chắc mặt em xấu lắm.
- Đúng là em có khóc nhưng anh thấy càng đẹp hơn, giống như Tây Thi lúc bị đau bụng mặt nhăn nhó vẫn “chim sa cá lặn”.
- Cái anh này! Xạo quá trời.
- Đứng đắn đó nha, có điển tích hẳn hoi... Đói rồi, hay là mình về Phở Pasteur gần đây, rồi ghé quán cà phê thời sinh viên của anh một chút cho biết, sau cùng thì taxi đến nơi ngạc nhiên “muốn xỉu”. Em thấy sao?

Hai người hớn hở ra khỏi quán phở Pasteur, Nhân nhìn Hạnh Nhiên cười trêu.

- Em no bụng rồi mặt hết nhăn nhó, dung nhan bây giờ vừa “chim sa cá lặn” vừa “hoa nhường nguyệt thẹn”
- Anh Ba Xạo, cho em xin đi. Ban ngày đâu có trăng mà “nguyệt thẹn”. Quán cà phê đâu, em thèm cà phê sữa đá rồi.

Đã bốn năm, quán cà phê nhỏ cuối đường Pasteur vẫn còn đó. Quán vẫn như xưa, đèn mờ, vài bộ bàn ghế nhỏ, cô hàng cà phê tóc dài rón rén bước như o mèo mun lặng lẽ. Lúc cô nàng mang cà phê đến bàn, Nhân bâng quơ hỏi.

- Anh bạn nhạc sĩ của tôi bây giờ nổi tiếng rồi có còn ghé quán như ngày trước?

Cô chăm chú nhìn anh rồi thoáng nhìn Hạnh Nhiên mỉm cười như nhớ ra điều gì.

- Anh bây giờ là quan tàu thủy, nhìn lạ quá. Nhưng anh với bạn gái đến thăm quán là chúng tôi vui rồi. Tạm thời quên ông nhạc sĩ đó đi, nhưng nếu hai vị muốn nghe tôi sẽ mở bài hát lên, coi như mình nhớ lại anh ấy. Mới đó mà đã mấy năm dài. Cà phê Nhị Kiều giờ chỉ còn mình tôi.

Anh kể cho Hạnh Nhiên nghe chuyện năm Dự bị Khoa học của anh. Trước khi cùng hai người bạn mướn được căn gác nhỏ ở con hẻm sâu gần Đại học Vạn Hạnh, anh đã sống “chui” với bạn bè ở Cư xá Quảng Đức đường Công Lý vài tháng. Phía sau cư xá sinh viên của Phật giáo này có con hẻm nhỏ đi tắt qua quán cà phê rất gần. Vũ Đức Sao Biển lúc đó đang năm thứ hai Đại học Sư phạm cũng hay “chui” ở cư xá. Tụi anh tối tối thường qua quán nghe nhạc. Hợi có vẻ để ý một trong hai con mèo đen của quán mà anh thường gọi là Cà phê Nhị Kiều rồi chết tên luôn trong đám sinh viên ở cư xá Quảng Đức. Hợi thường nói nhiều về bản nhạc đầu tay của mình. Không lâu sau ngày anh mướn được chỗ trọ thì bài hát chàng nhạc sĩ này thai nghén đã ra đời và mau chóng nổi tiếng.

Lúc này, trong quán giọng hát Anh Ngọc đang trầm ấm trình bày bài “Thu hát cho người” của anh bạn cũ một thời nghe chạnh lòng kỷ niệm... Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt. Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa. Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ. Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ... (Vũ Đức Sao Biển)

Chiếc taxi vừa đậu lại trước cổng biệt thự, Gia Hân đã vội vàng chạy ra mở cửa. 

- Út thất vọng rồi phải không? Đang chờ Quang cuối tuần về chớ gì?
- Xí! Anh Hai thất vọng thì có. Anh Quang, anh Phúc ghé nhà sáng nay nói sẽ đi chở anh cùng về trưa nay. Hai người chắc sắp về tới.

Út kín đáo quan sát cô gái rất đẹp đi cùng anh Hai niềm nở chào.

- Út là em gái anh, Công chúa Gia Hân! Người cho phép Quang được độc quyền nâng khăn sửa túi đó. Còn đây là Hạnh Nhiên... Thôi, vào nhà đông đủ anh sẽ giới thiệu chi tiết để mọi người cùng ngạc nhiên một lần luôn thể.

Nhân nhìn Hạnh Nhiên thú vị cười.

- Nhưng anh không phải là hoàng tử đâu nha, đừng tưởng bở ôm hun đại, anh không biến thành ếch nhái gì đâu.

Hai cô gái nhìn nhau lắc đầu. Hạnh Nhiên mắng nhiếc.

- Đúng là người chuyên ăn nói ngược ngạo.

Vừa lúc chiếc Lambretta của Quang trờ tới. Ba người bạn tay bắt mặt mừng chừng như lâu lắm chưa gặp nhau.  Nhân nhìn bạn tấm tắc khen.

- Mới có hơn tháng mà hai thằng mầy đã có vẻ dân giang đoàn bờ bụi rồi.

Gia Hân mở rộng cánh cửa, tất cả lũ lượt theo nhau đi qua lối gạch dài vào nhà. Bố Mẹ của Gia Hân ra trước thềm thân mật mời mọi người vào phòng khách. Bà mẹ tươi cười nhìn cô gái xinh xắn đang thẹn thùa ngồi bên Nhân, bà cũng để ý Nhân có vẻ lo ra không tự nhiên bặt thiệp như thường ngày.

- Cô nhận thư gởi từ Phú Quốc chỉ mới hai hôm nay, đúng là rùa bưu điện. Cô rất vui con đưa bạn gái đến thăm chúng tôi hôm nay.

Nhân trịnh trọng đứng lên, Hạnh Nhiên cũng líu ríu đứng theo.

- Thưa cô và Giáo sư, đây là Hạnh Nhiên bạn gái của con. Sáng nay con đưa Hạnh Nhiên đi thăm mộ Tần Phương rồi đến thẳng đây… Anh nói nhỏ vào tai nàng... Hai người là Ba Mẹ của Tần Phương. Em can đảm lên, kể sơ lược chuyện sáng nay, họ mong lắm đấy.

Hạnh Nhiên đã lờ mờ hiểu ra từ lúc đến nhà nhưng vừa đây nghe lời Nhân nói nàng chợt mất hẳn bình tĩnh, nước mắt cứ tuôn trào. Anh cầm tay lay nhắc nàng cố gắng trấn tĩnh để có thể nói ra điều ba mẹ Tần Phương hằng muốn biết. Hạnh Nhiên cảm nhận anh đang nắm tay nàng chặt hơn, đau điếng giúp nàng lấy lại bình tĩnh một phần. Nàng hít một hơi thở sâu, nói trong nước mắt.

- Trái tim chị Tần Phương đang đập trong lồng ngực của cháu.

Nàng nghe tiếng bà mẹ thốt lên kinh ngạc và tiếng khóc òa của cô con gái. Một nguồn lực nào đó từ châu thân giúp nàng sụt sùi nói thêm.

- Hơn năm trước chị Tần Phương đã hiến tặng tim ở bệnh viện Grall, cháu được may mắn nhận tim của chị tại Tàu Bệnh viện Hải quân Hoa Kỳ ngoài khơi Vũng Tàu.

Nhân và ông Giáo sư dìu Hạnh Nhiên đến cạnh bà mẹ. Họ ngồi quây quần bên nhau, quanh trái tim của Tần Phương. Nhân ôm chặt Hạnh Nhiên vỗ về nói... Em hãy bình tĩnh kể hết chuyện cho Mẹ và gia đình nghe. Anh bước ra ngoài cùng Phúc Quang hỏi thăm tụi nó một lúc.

Ba người bạn ra vườn sau ngồi dưới nhà thủy tạ.  Nhân thèm một hơi thuốc. Phúc vẫn nghĩ gì nói đó, đốt thuốc cho bạn.

- Mẹ! Trong ba mươi giây đầu tao nghĩ… Thằng này lãnh đạn rồi. Chơi con gái người ta có bầu rồi.
- Tiên sư anh! Cái miệng ăn mắm ăn muối, nói bậy. Nó mà làm mất điểm, Công chúa cho tao đi đoong ngay… Quang gắt.
- Nói nghe được đó. Nhưng mà mày cũng liệu hồn. Út mà lười học thi rớt Tú Tài thì ông Giáo sư vẫn cho mày đi đoong em à! Còn kỳ thi vào Đại học nữa.

Quang lắc đầu phàn nàn.

- Sao đời lại bất công thế nhỉ… Mà thôi, mày kể hết chuyện trái tim của hai nàng cho tụi tao nghe đi.

Ba người bạn vẫn mải mê đứa kể người nghe quên bẵng cả thời gian cho đến khi Gia Hân lên tiếng.

- “Thành phần thứ Ba” bảo mời các anh vào ăn cơm... xế.

Nhân trợn mắt ngạc nhiên nhìn Út tỉnh bơ giải thích.

- Thì nhà chỉ có ba người, mỗi người một thành phần. Mẹ với em xí hai thành phần rồi.

Quang thở ra nhẹ nhõm.

- Vậy là tình hình bên trong nhà đã êm rồi. Mẹ với Hạnh Nhiên đã cười chưa?… Quang nhìn Nhân châm chọc... Anh Hai của Út nói anh phải kèm cho Út học hành chăm chỉ, nếu rớt là cuộc đời anh đi đoong đó.
- Đúng là vậy nhưng em bị ra rìa rồi. Chị Hạnh Nhiên bây giờ là con gái lớn, hai mẹ con nãy giờ ríu rít như chim…

Gia Hân trấn an Quang.

- Tin tưởng Út đi. Tú tài thì không sao nhưng thi vào trường Dược là chuyện khác, em đang cố gắng hết sức. Chỉ cần anh áp phe với anh Nhân xuống HQ13 sản xuất hai thùng chocolate ice cream cho em ăn dần từ giờ tới đầu tháng Bảy đi thi là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Quang than trời.

- Khái niệm gì đây cô nương? Là tám ngàn gờ-ram chocolate ice cream đó. Thi xong đậu rớt chưa biết, cô nương đã thành cái thùng tô nô biết lăn rồi.
- Anh đừng lo, mỗi lần ăn ice cream em uống một ly nước chanh không đường là được chứ gì.

Gia Hân chợt nhớ ra điều gì, nhìn Nhân hối hả.

- Em quên mất! Anh Nhân phải vào gặp mẹ với chị Hạnh Nhiên để trả lời câu hỏi gì đó. Kỳ này anh chết chắc rồi.

Ông Giáo sư ngồi thư thái trong chiếc ghế bành lớn ở góc phòng khách mãn nguyện nhìn Hạnh Nhiên tươi cười rạng rỡ bên mẹ của Tần Phương ngồi trên chiếc sofa giữa phòng, bà thân mật nắm tay nàng như mẹ con. Không biết từ lúc nào Gia Hân đã đứng sau lưng mẹ lém lỉnh nhìn Nhân vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

- Nhân, cháu có sẵn lòng trả lời cho chúng tôi cùng nghe câu hỏi của Hạnh Nhiên.
- Út cũng chờ nghe anh Hai trả lời… Gia Hân láu táu nói.

Bà mẹ gật đầu với Nhân rồi hiền từ nhìn Hạnh Nhiên khích lệ.

- Lúc nãy cháu nói gì với cô thì cứ hỏi Nhân như vậy. Nhanh! Mọi người đói bụng rồi.

Hạnh Nhiên đỏ mặt tía tai vì mắc cỡ, khổ sở nhìn Nhân lúc này đã đoán hiểu ra, thích thú nhìn nàng ra dấu khích lệ.

- Hồi sáng ở mộ chị Tần Phương em có khấn xin chị cho em… thương anh thêm phần của chỉ. Chắc chị đã bằng lòng, còn anh thì sao?

Hạnh Nhiên cố gắng nói xong, xấu hổ quá cúi giấu mặt vào cánh tay mẹ Tần Hương.
Vừa lúc Phúc và Quang bước vào. Phúc ồn ào cổ cũ.

- Người đẹp Long Xuyên kiêm Công chúa Thành Rome đã trải lòng ra cho quan anh rồi đó, làm đẹp màu cờ sắc áo chút coi.

Mọi người vui vẻ cười vang, át cả câu trả lời của Nhân nhưng ai cũng đều cảm được ánh mắt họ nhìn nhau.

Bữa cơm trưa gia đình ăn muộn nhưng thân mật, ấm cúng. Bà mẹ vui lắm. Số phận nhiệm mầu đã sắp đặt cho trái tim của con gái bà vẫn sinh động từng nhịp đập yêu thương trong lồng ngực của cô gái miền Tây hiền lành xinh đẹp đang nhu mì ngồi cạnh bà. Bà xúc động đến nghẹn lời. Tần Phương, Hạnh Nhiên và Nhân, họ là nhiệm mầu của nhau. Bầy con cháu thanh xuân đang ngồi quây quần bên bà, chúng cười nói nô đùa và sống bằng trái tim nhân bản thiết tha. Từ hơn năm nay bà chưa hề thấy chồng vui như hôm nay. Ông Giáo sư nhìn Hạnh Nhiên mà như thấy con gái Tần Phương với tình cảm của người cha đón con từ nơi xa về, không muộn phiền chỉ nhớ thương.

- Hạnh Nhiên, những lúc các cậu thanh niên không có mặt ở Sài Gòn con nhớ ghé thăm chúng tôi thường xuyên. Út sắp thi xong rồi cũng sẽ rảnh rỗi.
- Dạ, nhà anh chị Hai cháu cũng gần đây. Con qua khều mận, nghe anh Nhân quảng cáo quá trời.

Gia  Hân mừng sắp có bạn ăn vặt, reo lên.

- Để em chuẩn bị muối ớt.

Ông Giáo sư cầm ống vố và bao thuốc Half and Half đứng dậy.

- Ăn cơm gia đình như thế này vui quá. Anh Phúc ra nhà thủy tạ nói chuyện cho vui, để các cô cậu kia dọn dẹp bếp núc cho quen. Nhắn với cô bạn gái anh là Giáo sư mời hai người đến nhà chơi. Cô ấy là học trò tôi ở Vạn Hạnh đó, giỏi lắm vừa phụ cho gia đình vừa đi học. 

Nối gót ông Giáo sư bước ra cửa Phúc còn quay lại đưa nắm đấm taekwondo thứ thiệt ra dọa Quang đang bộ tịch núp sau Gia Hân cười hì hì nhận tội tiết lộ bí mật.

Bà mẹ và Gia Hân rất mến Hạnh Nhiên. Bà ham chuyện, bịn rịn mãi cho đến khi Hạnh Nhiên hứa sẽ lại thăm bà vào chiều mai Nhân mới được cáo từ đưa nàng về nhà.

Quang dắt xe đưa hai người ra cổng rồi trao chìa khóa xe cho bạn.  Hạnh Nhiên cẩn thận nhét bài luận văn của nàng vào trong áo của Nhân, dặn dò.

- Tối nay anh ráng đọc, viết ý kiến nhận xét ra cho em. Đầu tuần em sẽ bắt đầu đánh máy, chừng hai ngày là xong. Cấm không được rủ người ta đi đâu hai ngày đó nghe hông.

Nhân vẫy tay chào bạn, rồ máy chạy về phía đường Bà Huyện Thanh Quan.

- Anh muốn được em đưa vào nhà giới thiệu với anh chị Hai ngay hôm nay. Em thấy sao?
- Dữ hôn!? Em đang chờ câu nói nầy của anh từ Tết tới giờ đó.

Nhân mừng rỡ nghe câu trả lời chơn chất thật lòng của Hạnh Nhiên.

- Anh muốn đến nhà chào anh chị Hai sớm hơn trước khi bị cấm cửa vì thằng con bà phước này tới rủ rê em gái nhà người ta, nhưng sĩ quan quèn bọn anh gặp quan lớn hai ba bông mai có gạch đít cũng hơi nhột.

Hạnh Nhiên cười trên lưng anh, sẵn tay đang ôm trước bụng cù lét anh vài cái.

- Nhột nè! Giờ mới nhột nè! Mà bông mai gạch đít là cái gì kỳ cục vậy.
- Em hỏi ảnh biết liền.

Cây sứ đại trước cổng biệt thự đang vào mùa hè bông nở rộ một màu trắng mịn phơn phớt vàng, hoa thoang thoảng hương thơm gây nhớ.

- “Hoa sứ nhà nàng” chắc không thiếu người trồng cây si.

Hạnh Nhiên mở cổng, mắt lườm.

- Sến súa! Vào đi cha nội!

Sân rộng lát gạch trước biệt thự đơn giản hai chậu trúc vàng lâu năm cao quá đầu người. Chiếc xe Jeep đậu dưới bóng mát cây xoài bên góc sân phải, góc đối diện là cây nhãn rợp lá thả bóng mát rượi xuống chiếc băng ghế đá đặt tựa gốc cây trông thật mời gọi. Chú tài xế trong quân phục mang lon Hạ sĩ Nhất từ xe bước vào nhà tay ôm một gói giấy. Chú đưa tay chào Nhân, rồi cười với Hạnh Nhiên

- Cô Út về rồi!... Đây là giấy và ruy-băng mực Trung tá mua sáng nay cho cô mà tui quên chưa mang vào.
- Cảm ơn chú!... Đây là mực, giấy đánh máy cho bài essay của em đó.

Nhân bước đến đỡ gói giấy trên tay người tài xế.

- Để chút nữa anh thay ruy-băng mực cho.

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của nàng, anh cười.

- Đừng khi dễ nha, anh mới được thăng chức làm Sĩ quan Văn thư trên chiến hạm đó. Chức kém thâm niên nhất Sĩ quan Ẩm thực đã được giao cho khóa đàn em rồi. Nhưng đừng lo, máy làm chocolate ice cream vẫn dưới quyền chỉ huy của anh.

Hai người bước lên thềm nhà nơi người chị chồng tay dắt cậu con trai nhỏ đang tươi cười đứng chờ.

- Hai em vào nhà đi, ở ngoài này nắng nóng lắm.  Anh Hai đang ở trong phòng khách, vào đó rồi giới thiệu luôn thể.

Chị Hai mang ra ly nước đá lạnh mời Nhân rồi ngồi xuống cạnh chồng. Nhìn dáng vẻ hồn nhiên tươi tắn của Hạnh Nhiên đứng trước anh chị, Nhân thầm nghĩ... cô nàng này chắc đúng là công chúa trong nhà.

- Giới thiệu anh chị Hai, đây là anh Nhân bạn trai em.

Nhân nghiêm chỉnh chào anh Hai theo cấp bậc đã nhìn thấy ngoài phố trước đây.

Người đàn ông mặc thường phục dáng dấp phong độ ngồi ở phòng khách niềm nở đứng lên khoát tay. 

- Chú mày tự nhiên đi. Từ hôm nay là người nhà, cứ đến thăm viếng thường xuyên. Hai chị em nầy thân nhau như bạn, chuyện gì họ tỉ tê anh Hai đều được “báo cáo” ráo trọi... Anh cười sảng khoái... Tao biết hết rồi! Giờ này mà chú mày còn hai cẳng đi đứng đàng hoàng tức là anh Hai đã chấp nhận. Đừng quên anh mày từng là Bác sĩ của Lữ đoàn Dù năm, sáu năm đó.

Nhân liếc nhìn Hạnh Nhiên cười khích lệ.

- Như vậy thì chuyện ngày hôm nay chắc Hạnh Nhiên phải “cập nhật” cho anh chị Hai hay rồi.

Hạnh Nhiên ngập ngừng... môi cười mà mắt đã nhòa lệ.

- Sáng nay anh Nhân bất ngờ đưa em đi thăm mộ chị Tần Phương. Trước đó thật ra em còn chút ngại ngần nghĩ rằng ảnh muốn quen em chỉ vì trái tim của chị Tần Phương, bây giờ thì em rất vui vì đã nghĩ thông về tình cảm của ảnh... Rồi nàng khóc to, sụt sùi… Sau đó ảnh còn đưa em tới thăm gia đình chị Tần Phương, mẹ chị ấy hiền lắm gọi em là con gái của bà.

Chị Hai mắt đỏ hoe nhìn chồng.

- Mình nên đi thăm gia đình Tần Phương càng sớm càng tốt anh à. Anh tìm cả nửa năm mà chỉ kiếm ra được tung tích mộ phần của cô ấy. Đúng là định mệnh! Ai ngờ họ cách nhà mình chỉ mấy phút xe.

Anh Hai trầm ngâm nhìn Nhân.

- Chú mày có ý kiến gì không? Má ở dưới Long Xuyên, anh chị Hai ở đây dù gì cũng là người lớn, đến thăm cũng cần báo tin, nhắn trước và có chút quà mọn. Ông bố có sở thích gì vậy chú.
- Em chỉ biết là ông Giáo sư hút ống vố, gu của ông là Half and Half, trong nhà có tủ rượu Tây hấp dẫn. Vườn nhà đẹp lắm có nhiều cây kiểng bonsai quý.

Hạnh Nhiên mừng rỡ, nàng vội vàng “hiến kế”.

- Chiều mai em sẽ qua thăm Cô, em hứa rồi. Em có thể đi cùng anh chị Hai… Nàng quay nhìn Nhân... Hay là ngày mai anh ráng qua sớm để bàn thêm với anh chị Hai, luôn tiện đưa bài essay cho em.

Ông Trung tá Bác sĩ gật đầu.

- Vậy được. Nhờ chú ghé nhà báo tin cho ông bà hay anh chị Hai xin được ghé thăm nhà chiều mai.

Nhân đứng dậy cáo từ.

- Sáng mai Chủ nhật, em xin phép đến sớm để nếu anh chị Hai cần gì em sẽ giúp.

Anh Hai tiễn Nhân ra cửa, họ đứng lại trên thềm nhà.

- Anh muốn biết thêm một chút nữa về ông Giáo sư để ngày mai biết đường mà nói chuyện cho phải phép. Chú giúp anh được chứ!?

Nhân đắn đo vắn tắt qua những năm đầu anh và Tần Phương yêu nhau bị cấm đoán và sự thay đổi của ông Giáo sư gần đây đối với anh. Cả chuyện ông chấp nhận tình yêu của con gái út Gia Hân với Quang. Ông dạy ở Đại học Vạn Hạnh, cùng với nhóm giáo sư Lý Chánh Trung, Nguyễn Văn Trung, Phạm Thị Tự, Linh mục Nguyễn Ngọc Lan... trong nhóm Phản chiến, Hòa hợp hòa giải nên tâm lý tình cảm lúc đầu của ông như thế cũng là chuyện thường tình. Bà mẹ Tần Phương thì hiền lành nhân hậu, luôn thương chiều con và cũng rất mực “tòng phu” như mọi bà mẹ Việt Nam.  Chắc anh Hai đã nghe danh tính của Giáo sư trên báo chí. Hiện tại ông có nhiều thiện cảm với em và các bạn sĩ quan trên chiến hạm... Nhân ngập ngừng... Hay là ngày mai anh chị Hai đến thăm nhà ba mẹ Tần Phương bằng taxi thay vì xe Jeep.

Nhân từ nhà Hạnh Nhiên về đến chiến hạm chưa được bao lâu thì Phúc, Tom ồn ào ló mặt vào. Phúc chỉ mặt Tom đang cười hề hề.

- Thằng Quang vừa quăng tao xuống để tối nay xin ngủ ké ở chiến hạm thì ông thần này từ đâu không biết quành xe Jeep tới đòi dẫn đi uống Saigon coffee.
- Đúng rồi! Saigon Coffee, over! Nghe HQ13 về tao ghé thăm thằng Nhân không ngờ may mắn gặp cả hai thằng khốn này trốn Giang đoàn dọt về Sài Gòn du hí.
- Thằng Quang thế nào tối nay cũng ghé, không ngủ nhà đâu. Chỉ là không trốn được bữa cơm tối với gia đình. Mục này mà vắng mặt nữa là ăn chổi chà ngay.

Nhân nghĩ tới bài luận văn của Hạnh Nhiên nhưng bạn bè trên hết đành tặc lưỡi nghĩ thầm, cùng lắm thì “đi ca cách mạng” để hoàn thành sứ mệnh người đẹp giao phó. Nhân nói với Tom.

- OK! Tao chưa ăn tối, vậy mình kiếm cái gì ăn trước sau đó ghé quán nhà. Mầy biết quán nào rồi chớ gì.

Tom ra dấu thumb up.

- Duyên Anh chớ gì! Mình mà đi quán khác thằng Phúc xách P38 rượt thấy mẹ.

Chiếc Jeep của Tom lao ra phố cuối tuần vừa lên đèn.

- Tom! Phở, bún, mì, cơm mầy muốn ngốn món nào?
- Cơm tấm sườn nướng bì chả đặc biệt, nhiều rau và nước chấm cay... Tom dõng dạc gọi món.
- Mẹ! Mầy xơi sạch đồ ngon nước tao mất rồi... Phúc hét vào tai thằng Tom.
- Chưa đâu! Còn một ly cối cà phê sữa đá ở Duyên Anh nữa mới đúng cữ, bạn hiền ơi.

No nê xong ba người bạn đến Duyên Anh. Vì an toàn cho thằng bạn Mỹ, Phúc chọn một bàn  trong góc quán. Người phục vụ mang cà phê cho mọi người, riêng trước mặt Tom là hai ly cà phê sữa đá. Phúc cầm ly cà phê đứng dậy để ra sau quán chuyện trò với cô hàng cà phê, hắn vỗ vai Tom trêu chọc trước khi biến mất.

- Quán cà phê quý tộc high class này không có ly cối, mày ráng uống hai ly này, nếu chưa đủ đô thì tao gọi thêm một, hai ly nữa. Nhưng phải hứa là đêm nay về trại không “truồng chạy” lòng vòng làm mấy con đầm hàng xóm mất ngủ là được.
- Tin tao đi! Sĩ quan này lịch sự có thừa.

Nhân kể cho Tom nghe chi tiết chuyện xảy ra hôm nay ở nghĩa trang, rồi ở nhà ba mẹ Tần Phương và gia đình Hạnh Nhiên. Tom mừng rỡ siết chặt tay Nhân.

- Amazing! It’s a miracle. Không ai có thể tin được nếu không phải là người trong cuộc. Thượng đế ban phước lành cho mày đó. Ba tháng qua tao thường nghĩ về mày và luôn áy náy vì không giúp gì được cho bạn.

Tom kể chuyện nhà, bắt đầu mong ngóng ngày về mặc dù anh chàng vừa ký thêm một tour hai năm nữa.

- Ở đây tao thoải mái có bạn thân như tụi mày. Tao bắt đầu thương con người đất nước này rồi.

Tom tiết lộ lại vừa đi học lớp chuyên môn ngắn hạn ở Okinawa về và tới đây sẽ chuyển qua làm việc cho Hải quân ở Mắc-Vi (MACV), Bộ chỉ huy Viện trợ Quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam. Nhân chồm sát chăm chú nhìn vào mắt Tom, nhỏ giọng hỏi.

- Ê Tom! Tao hỏi thật, mày phải trả lời thật. Ngoài Sĩ quan Hải Quân ra, mầy là CIA (Tình báo Trung Ương) hay DIA (Quân Báo)?  Nếu mầy không muốn trả lời thì đừng trả lời. Không ảnh hưởng gì tao.
- Ít nhất là hai nếu không cả ba. Coi như cả ba đi.
- OK, that’s fair. Chỉ có mình tao biết chuyện này. Thôi nói chuyện khác đi.

Tom hỏi chuyện học hành của Hạnh Nhiên, hắn gật gù gợi ý.

- Tốt nghiệp Cử nhân Anh văn, nghe nói tiếng Anh lưu loát và đánh máy thành thạo thì xin vào làm việc văn phòng tại Tòa Đại sứ Hoa Kỳ là chuyện có khả năng cao. Nếu cô ấy muốn thì bắt đầu mùa Hè này gắng luyện thêm các chuyên môn đó. Tao sẽ cung cấp máy đánh chử, máy luyện đọc và nghe để trau dồi thêm.

Ngồi nghe Tom thấp giọng nói về thực tế chính trị ở Mỹ về chiến tranh Việt Nam và tình hình chiến sự hiện nay Nhân chợt cảm thấy bồn chồn lo lắng. Hạm đội đang tăng cường tuần tra bảo vệ duyên hải, nhất là vùng phía Nam vĩ tuyến 17, cho nên chuẩn bị tư tưởng HQ13 có thể bị rút ngắn ngày nghỉ bến ở Sài Gòn.

- Chết mẹ! Tao đang xin Hạm trưởng 7 ngày thường niên về Đà Lạt thăm gia đình. Đang chờ ổng ký.
- Để tao tìm phương tiện cho. Chiều thứ Hai tao báo.
- Vậy là nhất mày rồi! Nếu được thứ Tư bay thì tuyệt. Thứ Ba tao trực.

Tom trả Phúc Nhân về chiến hạm khá trễ. Quang đã chuẩn bị xong nguyên liệu làm hai thùng chocolate ice cream và bắt đầu khởi động máy làm kem. Vừa ló đầu vào Phòng ăn Sĩ quan đã nghe xỉ vả phủ đầu.

- ĐM hai thằng mày đi cà phê cà pháo mà đếch chờ tao.

Phúc cười cầu tài.

- Thằng Tom xách xe Jeep tới bất tử bắt cóc hai đứa tao dẫn nó đi ăn tối, biết sao giờ... Mẹ! Nhưng mà quan anh được Bu cho ăn cơm với cà pháo dầm tương ngon thấy mẹ, lúc đó quan anh có nghĩ tới hai thằng bạn con bà phước này không.

Quang vào bếp lôi ra ba ly chè thập cẩm mẹ nấu mang từ nhà đến. Ba thằng bạn lại vừa ăn vừa giỡn thêm một lúc lâu.

Bạn đi ngủ, Nhân tắm rửa xong bắt đầu chăm chú đọc bản thảo bài luận văn tiếng Anh của Hạnh Nhiên viết nhận định về tập truyện Siddhartha của Hermann Hesse. Đây là bài làm tại nhà trong phần thi cuối năm thứ Ba của nàng.  Anh lấy ra tập nguyên bản tiếng Anh rồi bản chuyển ngữ qua tiếng Việt của Phùng Khánh và PhùngThăng, say mê đọc lại những phần anh ghi chú trước đây.

Bài viết của Hạnh Nhiên rất công phu, anh tôn trọng ý kiến nhận định của nàng, không có ý kiến thay đổi gì. Tuy nhiên phần mở bài tương đối ngắn, cần giới thiệu thêm về Hermann Hesse và tác phẩm Siddhartha.

Anh tìm ra tên vài tác phẩm tiêu biểu của ông như tập thơ đầu tay “Những bài ca lãng mạn” (Romantische Lieder), tập văn xuôi đầu tay “Tuổi trẻ băn khoăn” (Demian) và tập tiểu thuyết dài cuối cùng “Trò chơi hạt thủy tinh” (The Glass Bead Game).

Một đoạn trong Lời Bạt của Phùng Khánh và Phùng Thăng mở đầu cho tập truyện dịch “Câu chuyện dòng sông” anh nghĩ sẽ rất thích hợp nếu được trích dịch làm đoạn kết cho phần mở bài. Tất cả tác phẩm của Hermann Hesse đều nói lên niềm cô đơn tâm linh của con người thời đại, nỗi thao thức triền miên của những tâm hồn khát khao đi tìm một chân trời mới cho đời mình và nhất là những nỗ lực vô hạn để vươn lên mọi ràng buộc của thân phận làm người. Trọn tác phẩm của Hermann Hesse là lời thánh ca bay vút lên chín tầng trời, vọng lên nỗi đau đớn vô cùng của kiếp sống và lòng hướng vọng nghìn đời của con người, dù bơ vơ bất lực mà vẫn luôn luôn tha thiết đi tìm giải thoát ra ngoài mọi giới hạn tầm thường của đời sống tẻ nhạt…
“Câu chuyện dòng sông” là câu chuyện của mỗi người trong chúng ta; đó cũng là hình ảnh muôn thuở của trần gian và của mộng đời bất tuyệt” (Phùng Khánh-Phùng Thăng).

Trong phần nhận định chính của bài luận văn, anh nghĩ Hạnh Nhiên cần nhấn mạnh về “con đường Giác ngộ” để kết luận bài luận văn. Trở nên Giác ngộ - một người phải chứng nghiệm con đường Giác ngộ riêng của mình dựa trên khám phá tâm linh độc đáo của chính bản thân. Ngồi và lắng nghe dòng sông, Siddhartha đã chiêm nghiệm ra mặc dù sông chảy từ thượng nguồn ghềnh thác xuống bình nguyên êm đềm ra biển, nhưng nó mãi là cùng một dòng sông luôn tồn tại như tính nhất thể của cuộc sống.

Nhân đọc lại phần ghi chú của mình trên bài luận văn của Hạnh Nhiên, khoan khoái vươn vai với cảm giác hoàn thành dễ chịu. Hôm nay là một ngày dài đầy “biến động” ngọt ngào. Anh bước ra boong sau nhìn dòng sông đêm lóng lánh ánh đèn thành phố.

Quang thả Nhân với “thùng cà rem” xuống trước cổng nhà Hạnh Nhiên rồi quày xe chạy.

Hai cô cháu đang ngồi chơi trên băng ghế đá góc sân, thằng bé nhanh mắt nhanh chân chạy ra cổng trước cả cô nó.

- Bi chào chú Út. Có cà-rem nữa cô Út ơi.

Hạnh Nhiên đuổi theo cháu ngăn không cho Bi định kéo cái thùng ice cream nặng nhưng nàng bỗng đứng lại lom lom nhìn Nhân. Nàng ôm mặt chỉ chừa đôi mắt đẹp mở lớn hâm mộ nhìn anh, không ngớt trầm trồ chen lẫn chút ghen tương.

- Beau trai không ngờ đó nha! Thường ngày mặc đồ quan tàu thủy tui đã ăn ngủ không yên rồi, giờ còn lên áo Montagut trắng dài tay, quần jean Lee chính hiệu, giày tennis.

Nhân cũng ngạc nhiên không kém, anh chưa bao giờ thấy Hạnh Nhiên đẹp hấp dẫn như lúc này. Anh đăm đăm nhìn nàng trong chiếc áo bà-ba lụa trắng ôm eo, quần satin đen láng phô dáng thuôn dài.

- Em đẹp quá!

Hạnh Nhiên mắc cỡ vì ánh mắt của anh, nàng quay đuổi theo đứa cháu.

- Nặng lắm! Bi để cô Út xách cho.

Anh Hai ngoắc tay chào Nhân từ phòng ăn trong lúc chị Hai đang lúi húi sửa soạn bữa sáng cho gia đình quay qua chào Nhân.

- Chú Út vào đây, chị đang làm cơm tấm ăn sáng. Thùng kem lần trước ăn chưa hết một nửa, giờ lại được tiếp tế rồi. Quen ăn kem Hải Quân rồi nên hết thấy kem ngoài Sài Gòn ngon nữa.
- Chú mày đi lính kiểu gì mà tàu có máy làm kem, máy giặt máy sấy, truyền hình tủ lạnh... hay vậy?
- Hên xui thôi anh. Thường thì chỉ đi Guam lãnh tàu về, còn chiếc HQ13 lãnh ở New York được trùng tu kỹ hơn, họ gắn đủ thứ.

Chị Hai làm cơm tấm bì rất ngon, bằng chứng là bốn đĩa trên bàn đều sạch sẽ, dĩ nhiên là đĩa của Hạnh Nhiên phải nhờ vào hy sinh của Nhân. Liếc nhìn Hạnh Nhiên đang thu dọn chén đĩa, chị Hai giờ mới để ý, tủm tỉm cười.

- Chú Út mặc đồ ci-vin coi điển trai quá nha, cô Út có thấy vậy không?
- Dạ, hồi nãy khi ảnh mới tới em đã định ra thông cáo từ nay trở đi không được mặc xi-vin, mặc đồ Hải quân thôi là đã mất ăn mất ngủ rồi.

Anh Hai cười lớn.

- Chú nó Hai quần mà Út đã lo, lỡ chú nó Không quần thì sao đây?
- Anh Hai đó nghe, anh cứ ghẹo Út hoài.

Anh Hai gật đầu nhìn Nhân tán thưởng.

- Chú mày khá lắm! Anh Hai hiểu ý chú cũng sẽ mặc đồ ci-vin cho thoải mái cả hai bên... Thôi, mọi người qua phòng khách nói chuyện chiều nay.

Trên chiếc bàn tròn chân quỳ giữa phòng khách là vài món quà anh chị Hai sẽ biếu tặng cho gia đình Tần Phương.

Chị Hai lấy ra từ bao gói hàng của Thương xá Tax vài khăn quàng Cashmere phụ nữ dành tặng mẹ Tần Phương và cô em gái. Anh Hai thì nâng niu chiếc hộp gổ trang trí tinh tế, bên trong là một ống tẩu ánh màu nâu bóng, sắc sảo chạm theo vân gỗ rất mỹ thuật. Trên thân ống tẩu chạm bằng tay hàng chữ: “Dunhill Shell Briar – Made in England”.  Chiều qua anh đã tìm tới người bạn cũ hút ống vố nhiều năm, may mắn người này đã đưa anh đến đúng tiệm.  Anh cũng mua vài bịch Half and Half để đi với ống tẩu và một cây thuốc Con Mèo Craven-A.

Nhân nhìn Hạnh Nhiên đang mỉm cười với anh.

- Anh chị Hai tặng quà sơ giao như thế này là hơn cả thích hợp rồi. Ba mẹ Tần Phương là người thân mật lịch lãm, em tin anh chị sẽ thích họ.

Cu Bi men tới nói thầm vào tai mẹ mà mắt cứ liếc nhìn Nhân. Mẹ lắc đầu mỉm cười với mọi người, đứng lên dắt con vào trong... Cô chú Út nói là Bi chỉ được ăn cà-rem ít thôi, con nhớ chưa.

Nhân lấy xấp bản thảo bài essay của Hạnh Nhiên để ở góc bàn trao lại cho nàng.

- Anh đã đọc tối qua, bài nhận định của em anh có rán lắm cũng viết được tầm đó thôi.  Có vài từ em dùng, nếu được thay bằng những từ đồng nghĩa nhưng hợp với văn phong mang đậm tính nét Đông phương của tác giả thì nghe hay hơn. Ngoài ra phần mở đầu của bài luận văn, theo ý anh có phần ngắn, nếu viết thêm chừng nửa trang nữa mà không phạm “trường quy” thì em tham khảo phần anh ghi chú kèm để quyết định. Có giáo sư rất coi trọng chuyện này. 
- Em nghĩ chắc là được, vị Giáo sư Linh mục này dễ tính lắm. Hạnh Nhiên lém lỉnh đứng lên... Em lên phòng đọc lời phê của thầy giáo đây. Ah, mà đừng quên thay ruy-băng mực cho em đó. 
- Út pha cho anh hai ly cà phê đá trước đã... Anh Hai nói với theo.

Nhân đứng dậy theo Hạnh Nhiên vào bếp, lát sau bưng ra hai ly cà phê. Hai anh em ngồi nói chuyện nhà binh rồi lan man qua chính trị, gia đình.

Anh Hai tốt nghiệp Y khoa, trở thành Bác sỹ quân đội với áo Hoa Rừng Mũ Đỏ của binh chủng Nhảy Dù vào mùa hè đầy biến động 1963. Suốt 5 năm cho đến sau Tết Mậu Thân anh đã “lên bờ xuống ruộng” trưởng thành qua nhiều đơn vị Nhảy Dù với nhiệm vụ của một Y sỹ Tiền tuyến trong đó có bệnh viện Đỗ Vinh. Anh về Tổng Y Viện Duy Tân, Đà Nẵng sau khi lập gia đình. Thời gian chị Hai sanh Cu Bi anh được thuyên chuyển về Trường Quân Y cho đến nay. Anh uống một ngụm cà phê mát lạnh, giọng sôi nổi hẳn lên.

- Anh muốn về lại Miền Tây, gần Thánh Địa nơi anh lớn lên, gần Má và Ngoại đã già. Anh muốn góp phần vào sự hưng thịnh của Giáo phái Hòa Hảo như ý nguyện của người cha mất sớm. Nếu nắm được Quân y viện Phan Thanh Giản, Cần Thơ và có cơ hội đóng góp tài năng cho Đại học Hòa Hảo Long Xuyên anh sẽ rất vui lòng.

Nhân cười, nửa đùa nửa thật hỏi anh.

- Bộ anh tính để hai chị em và Cu Bi bơ vơ ở đất Sài Gòn này sao?
- Chị Hai mầy ở đâu cũng dạy học. Ở đây dạy giờ, xuống Long Xuyên xin vào dạy chính thức không khó đâu. Cu Bi lúc đó đã tới tuổi vào trường. Út thì một năm nữa con bé tốt nghiệp.

Anh Hai cười sảng khoái.

- Ủa! Mà không phải Út đã có chú Út mày lo sao!?
- Không chừng lúc đó em cũng lòng vòng đâu đó dưới Miền Tây rồi.

Nụ cười trên môi giãn ra, anh gật gù, mơ màng vẻ tương lai cho em.

- Vậy sao!? Kế hoạch này không tệ chút nào. Anh sẽ bàn với chị Hai. Út đem bằng Cử nhân Anh văn về lại trường cũ Thoại Ngọc Hầu dạy thì Má với Ngoại thích lắm đây... Còn chú, mấy năm ở lính chú mày thấy sao? Có được về thăm ông bà ở Đà Lạt thường không? 
- Anh biết rồi đó! Bị ông tướng Bùi Đình Đạm sờ gáy, em được vào Hải quân rồi du học Mỹ một thời gian là may mắn rồi. Lúc này ở chiến hạm em rất thích nhưng không biết được bao lâu. Ba đứa cùng tốt nghiệp OCS về chiến hạm, tháng trước hai đứa đã thuyên chuyển đi Giang đoàn... Em đang xin bảy ngày thường niên về thăm ông bà cụ lần nghỉ bến này.  Gần một năm rồi…

Hai người đàn ông ngồi nói chuyện gia đình, đất nước. Và những phân ly truyền kiếp, núi biển chia lìa từ thuở mịt mù hoang sử. Con người Việt Nam nổi trôi theo mệnh nước u hoài, mơ tưởng gắng công để nối liền biển núi lại mãi trở mặt tương tàn chém giết lẫn nhau. 

Anh Hai kể về thời gian Việt minh Giáo phái phân tranh. Anh lớn lên theo năm tháng dài cha xa gia đình theo Đức Thầy đấu tranh trốn tránh, mẹ thì héo hắt với những lần hiếm hoi chồng vợ gặp nhau. Hai lần sẩy thai, rồi Út ra đời gần mười bốn năm sau khi mẹ có anh Hai. Rồi cha mất, Út Nhiên quá nhỏ để nhớ được mặt cha, mãi mãi.  Anh nhìn Nhân, nụ cười chứa tình thâm gia đình.

- Anh Hai thương con Út còn hơn cả thân mình, nên chú mày làm nó buồn là không xong với anh đâu.

Nhân nghĩ về tháng ngày còn nhỏ ở Huế, vườn trưa Kim Long im mát bóng dâu. Cái hầm bí mật ở góc vườn ngụy trang lá khô, có những nửa đêm Cha và vài người lạ mặt phải ra đó trốn khi mật vụ xét nhà.  Mẹ thì thầm nhà mình là Đại Việt, trách nhiệm chuyển người ra Chiến khu Ba Lòng chống ông Diệm Quốc gia đánh luôn cả Cọng Sản. Qua thời kỳ quân phiệt tướng tá tranh giành đảo chánh nhau, chính quyền hiện tại tương đối ổn định nhờ ông Tổng thống gốc nhà binh mưu mô và biết cách không chọc giận ông bạn vàng bên kia bờ Thái Bình Dương nên các giáo phái, đảng phái Quốc gia phần nào đó chịu ngồi lại với nhau, chia chác quyền lợi, địa vị và xôi thịt trên bàn tiệc.

Rời Huế, gia đình dọn vào Đà Nẵng sống êm đềm những năm Nhân đến trường Tiểu học. Người anh lớn được học bổng du học Pháp. Mẹ khóc mừng. Cha ít nói chỉ gật đầu vỗ vai đứa con trưởng đi học rất xa. Hết năm Đệ Thất, gia đình chuyển lên Đà Lạt, Nhân và chị gái Quý Phẩm yêu thích khí hậu cao nguyên và ngôi nhà nhìn ra hồ Xuân Hương những sớm sương mù.  Bây giờ, Cha chỉ lắc đầu mỗi lần nhắc tới người con trai lớn đã là giáo sư Đại học ở Pháp. Hơn mười hai năm anh về thăm nhà một lần nhưng đã nhiều lần về Hà Nội theo nhóm Việt kiều yêu nước hiệp thương hội thảo. Cha già hơn, ít nói hơn tuy vẫn miệt mài tham gia hoạt động cho đảng Đại Việt ông theo suốt đời.

- Em về thăm nhà lần này rồi gần cuối tháng Mười phải tìm cách lên lại Đà Lạt mấy ngày dự đám cưới bà chị. Mẹ em rất mừng vì chị Quý Phẩm có chồng dạy cùng trường Trung học lại chịu ở rể.

Anh Hai nhìn Nhân cười theo kiểu “tao đi guốc trong bụng mày”.

- Anh Hai biết chắc người mừng nhất phải là chú mày. Lang bạc kỳ hồ mà biết cha mẹ ở nhà có người chăm nom thì mạnh đi biết chừng nào.

Hạnh Nhiên từ trên lầu bước xuống tay cầm xấp bản thảo bài luận văn.

- Anh Hai trả tự do cho ảnh được chưa.
- Ừ, hai đứa bây cần làm việc gì thì cứ làm đi.

Sân trưa, bóng tàng cây nhãn tụ tròn im mát không một bóng nắng len vào. Hai người ngồi trên băng ghế đá tựa vào thân cây. Hạnh Nhiên lật trang đầu tập bản thảo.

- Đúng là em nên viết phần mở đầu dài khoảng một trang. Em sẽ thêm vào như anh đã chỉ dẫn. Phần nhận định cũng vậy, em tìm ra chỗ lý giải rõ hơn về  “con đường Giác ngộ” như trong ghi chú của anh... Nàng nở nụ cười dễ xiêu lòng… Câu thứ ba hơi hướm triết Tây, triết Đông cao siêu nên em tha cho anh, hổng thèm xài.
- Vậy thì trả ơn đi chứ! Cà phê đá cho tui, chocolate ice cream cho người iu của tui.

Anh nhìn theo... nhắm mắt, cái eo thon lượn lờ trong nắng trưa.

Chiếc eo thon trở ra với ly cà phê đá. Hạnh Nhiên múc vài muỗng cà phê đổ vào ly kem của mình.

- Hi hi... em vừa có một ly coffee chocolate ice cream ngon tuyệt rồi.

Nhân lấy ra lá thư của Me anh viết đưa cho nàng đọc.

- Ông giang hồ lãng tử này về thăm nhà đi nha! Me anh nhớ con lắm rồi đây nè.
- Anh đã xin Hạm trưởng bảy ngày phép thường niên. Em cần hai ngày đánh máy bài luận văn, nộp cho giáo sư xong là em có thể tự thưởng cho mình vài ngày nghỉ mát ở Đà Lạt rồi.  Anh hỏi anh chị Hai xin cho em cùng đi với anh nha.

Hạnh Nhiên đắn đo.

- Nghe mà ham! Nhưng chắc là cho em chờ tới đám cưới chị Ba đi anh. Lần này về thăm, anh nhớ nói chuyện nhiều về em với Ba Me và chị Quý Phẩm trước… Nàng cười rúc rích... Nhớ quảng cáo là em hiền nè, em ngoan nè, em không ăn hàng nè... nhớ chưa.
- Em nói vậy cũng phải. Anh nghĩ Me thế nào cũng xuống Sài Gòn với anh để đích thân lo vụ nhà cửa… Cô nương chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
- Em cứ núp sau lưng anh là êm thôi… Ê! Mà Me còn nói Ba sẽ cho anh quà lớn nữa nè.
- Ai biết đâu!? Nhưng mà Lão Đông Tà đã nói “quà lớn” tức là lớn ngoài sức tưởng tượng của người “phàm” rồi nên anh không dám chờ đâu.

Nhìn nét mặc ngạc nhiên của Hạnh Nhiên, anh cười giải thích.

- Me đặt biệt danh cho Ba là Đông Tà tức là Đông Tà Hoàng Dược Sư trong truyện của Kim Dung, Anh Hùng Xạ Điêu. Ba rất ít nói, làm việc ít theo lễ tiết và không phân bua.

Đôi tình nhân vui vẻ chuyện trò rồi yên lặng ngồi bên nhau lắng nghe tiếng ve kêu ran trong vườn man mác hương xoài thơm. Hạnh Nhiên nhìn cây xoài-cát-Nha-Trang lủng lẳng những trái xoài chín màu vàng ươm, trong lòng nàng ùa về mối xúc động trào dâng nhớ lại ân sủng nhiệm mầu đã đến với nàng gần hai năm trước.

(còn tiếp)

Phan Thái Yên

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2025