SỐ 107 - THÁNG 7 NĂM 2025

 

thơ Đức Phổ

NGUYỆT MÚC HỒN

Rằm ơi
Nguyệt múc hồn đầy
chén quỳnh
Trăng
rót. giọt ngây
giọt mềm.
Nghe từ
hương thổ êm. Êm
lời thương thảm trải
chin thềm rộ hoa.
Nét hồng
thơ gởi quần thoa
chút tình mộ ái
yên hà tịnh không(!)
Mai lên tăm xứ vân mồng

hay đi
chỉ cậy trông
hạnh đào…

 

THỦY CHUNG

Không một tiếng động
trong đêm khẽ khàng
ong mật
rót nhau tình tự
lời say đắm.
Sôi bung
bầu ngực hoang đường.

Chỉ còn nụ cười
khô
khốc đá.
Mắt sáng pha lê
nhìn như thể chưa một lần
nhân diện.
Tình yêu ơi
dậy thì.

Sự im lặng không miêu tả
chấp nhận
khước từ.
Con rối đời người
lăn quay
trượt dốc
nằm yên
ngỡ ngàng bờ bến.
Bên em
dậy thơ trăm nhánh thiên thần.

Bên em
ngày không hiện hữu
dẫu ánh hồng rực rỡ
hào quang
từ trái tim người.
Hâm nhau chút nguội
lạnh, từ tiền kiếp
ngược xuôi.

Bên em
và, xa nhau
giữa lưng chừng
cách trở
muối mặn gừng cay
xác quyết lòng sâu, cạn.

Chỉ còn nụ cười
vỡ đêm tỉnh vật
cơn say chập chờn, men
nồng hương
giật lùi ký ức
về buổi thiếu thời.
Câu lục bát
hổ ngươi tiếng trống tan trường.

Đời nuôi ta nuôi em
lớn khôn
theo từng hạt giống
cánh đồng em bao lần
đổi chủ
con đò em bao lần
sang sông
ta, gốc đa xưa mọc tình cổ thụ.
Tình yêu ơi!

ĐỨC PHỔ

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2025