SỐ 107 - THÁNG 7 NĂM 2025

 

thơ Trang Châu

ĐẾM THỜI GIAN

Ta đứng bên thềm nghe nắng thu phai
Nghe lá vỏ vàng trên sân xào xạc
Nghe tiếng chim chiều tìm nhau ngơ ngác
Nghe hồn mình như có nhớ thương ai

Ta đếm từng cây, từng viên sỏi nhỏ
Đếm những tên đường, khúc nẻo quanh co
Đếm thời gian, đếm người quen, kẻ lạ
Xem cuộc đời như một thoáng mây qua

Ta bỗng giật mình nhìn con sông rộng
Vang một thời màu nước biếc xanh trong
Giờ nước cạn, sông thành vùng đất trống
Những tượng đài nay cũng đã rêu phong

Ta nhớ năm nào nằm trong tã ấm
Huơ hươ tay để đòi bế, đòi bồng
Nay từng bước sẽ cần cây gậy chống
Nhìn cuộc đời thấy sắc sắc không không

Nhưng mà thôi, buồn lo rồi cũng vậy
Chỉ một mai khi trả lại hình hài
Trút gánh nặng trần gian ta sẽ thấy
Sau cuộc đời còn có một tương lai

 

BUỒN MỘT PHƯƠNG

Thế giới của anh không có chân trời
Không có mùa xuân lấy đâu hoa bướm
Không bàn tay cho bàn tay hò hẹn
Áo tím qua cầu nên cũng hết mùa thu
Thế giới của anh không có nụ cười
Không có người yêu lấy đâu tình tự
Ghế đá không người cho công viên ủ rũ
Thiếu mắt em buồn anh cũng bỏ làm thơ

Anh chỉ còn đêm trắng với đèn khuya
Một ít tâm tư với nhiều thương nhớ
Với đại lộ dài trong hồn bỏ ngỏ
Anh một mình nghe ngày tháng trôi mau
Đã từng đêm anh lặng lẽ cúi đầu
Xin Thượng Đế ban cho hồn thắm lại
Cho anh được yêu bằng con tim mới
Cho màu xanh về với đáy mắt trong
Để thế giới anh dậy má ai hồng
Ai nũng nịu cho hai vòng tay khép
Với gió bâng khuâng, với hồn hoa đẹp
Với mắt em buồn anh lại sẽ làm thơ

Nhưng người đi không đến nữa bao giờ
Không có mùa xuân lấy đâu khai hội
Một trăm lá thư không bằng lá thư không gởi
Một trăm nụ cười không phải nụ cười xưa
Anh chỉ còn chiều gió với đêm mưa
Một thoáng dư hương với ngày tháng mất
Thế giới của anh sầu hơn địa ngục

 

XUÂN NHỚ BẠN

Tao sẽ vui xuân cùng thiên hạ
Dù Tết năm nay không có mày
Nói rứa chứ mình tao cũng chán
Thiếu mày rượu không đã cơn say

Bao năm rồi phải không mày nhỉ
Hai đứa ôm chung giấc mộng đầy
Cái thưở hồn đang non trẻ ấy
Xem đời dễ như trở bàn tay
Tao nhớ chúng mình say ngất ngưởng
Một đêm trừ tịch khói hương bay
Văn chương chưởi đổng qua thời thế
Chính trị bàn từ Đông sang Tây
Chán chê hai đứa kềnh ra ngủ
Sáng dậy thề nhau tao không say!

Một kỷ niệm xưa mày có nhớ
Hai đứa yêu và đã đắm say
Cô gái trước nhà căn gác trọ
Nhìn mình đôi má đỏ hây hây
Một dạo chúng mình tương tư quá:
Tao làm thơ, mày hát suốt ngày !
Bây giờ em đã lên bà lớn
Con đứa tay bồng, đứa dắt tay
Mà mày vẫn còn lưu lạc đó
Mà tao vẫn còn lất khất đây

Nhắc đôi kỷ niệm ngày xưa để
Buồn cho thế sự của hôm nay
Bao năm mơ ước chưa tròn ý
Duyên chỉ thêm nhiều men đắng cay
Đuổi đeo đeo đuổi trăm hình bóng
Rút cuộc còn tao với một mày !

Đã hẹn xuân này ăn Tết muộn
Chúc nhau nâng một cốc rượu đầy
Những tưởng chông gai cùng sát cánh
Nào ngờ thế nước bắt chia tay !
Còn đâu những buổi sương chiều xuống
Mưa lạnh, đường xa, gió heo may
Bấm tay ngồi đếm ngày phiêu bạt
Chợt thấy xuân về trên khóm cây

Mày  vẫn âm thầm quê cũ sống
Tao phải bôn ba đất nước này
Cách sông, cách núi, lòng không cách
Nhớ mày tao chỉ một cơn say
Văn chương xứ Việt giờ chắc đắt?
Mấy mươi triệu kẻ đọc văn mày ?
Văn mày còn như văn ngày trước:
Giọng cười pha lẫn ý chua cay ?

Tao ở bên này xem tuyết trắng
Thơ lòng một cỏi tha hồ hay
Thơ hay khốn nỗi không người đọc
Nhìn tóc hoe vàng nhớ tóc mây

Tao sẽ vui xuân cùng thiên hạ
Dù Tết năm nay không có mày
Nói rứa chứ mình tao cũng chán
Rượu buồn thiếu bạn uống không say

TRANG CHÂU

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2025