Thơ Trần Hạ Vi
CÂU CHUYỆN TỪ ĐÁY ĐẠI DƯƠNG
Em đã đọc thuộc câu chuyện của anh
Trước khi xuất bản
Bằng một cách nào đó
Em đã biết câu chuyện của anh
Trước khi được viết ra
Trong câu chuyện tất nhiên có một người đàn bà
Tình yêu đầu biến mất
Và một người đàn bà thay thế
Tất nhiên cũng không phải là em
"Làm tình không phải quyết tử hay hy sinh"
Em chua thêm một dòng chì đậm
Và nhìn thẳng vào người đàn bà của anh trên giấy
Cô ấy nhìn lại em
Ánh mắt cô ấy lạ mà quen
Xót thương và bình thản
Những đau thương ẩn chứa ngầm lòng bể
Hồi sinh, quẫy đạp, cựa mình
Gương mặt sáng lân tinh
Thoát thai, hoán cốt
Thơ của em không có người đàn bà
hay những cơn ghen dữ dội
Chỉ có một người đàn ông gục đầu ngồi khóc
Và những con chữ xếp hàng ôm ấp
mong chữa lành
một ngọn gió xa
20.09.2024
KÝ ỨC CỦA ANH
Ký ức của anh
Là sự kết nối của chúng ta
Dẫu không hề có em trong đó
Ký ức của anh
Về những mùa hè đi qua
Nắng chói lửa và tiếng ve ngân xa
Lá me đổ dài con đường thành phố nhớ
Mùi khói súng đạn bom
Mùi cá biển tanh nồng
Rót vào trong em những giọt nhỏ
Như ly cà phê phin chầm chậm
Đăng đắng ghiền ghiền
Ma túy của em ẩn sau những con chữ hiền hiền
với vẻ ngoài lầm lì kiên nhẫn
củ hành mộc mạc sau lớp vỏ nâu
cay mắt đến giờ
Ký ức của anh
không có hình ảnh của em
không có xúc giác thịt da đụng chạm
chỉ có nước mắt
nước mắt và nước mắt
của cô bé Mưa ngày xưa
trên thành phố rải đầy kít tét
Ma túy mặn chát vị nước biển Thái Lan
da vàng trên cát trắng
giọng hát Thái Thanh vút cao
40 năm
Ký ức của anh là một phần tài sản
của nhân loại hay của những thuyền nhân
của quốc gia hay của nền văn học lưu vong
Ký ức của anh thuộc về anh
nhưng cũng thuộc về em
trong những cơn biển trào nước mắt
13.08.2024
CÂU CHUYỆN NGÀY 21
Mỗi tháng chúng ta cãi nhau một lần
Vào ngày 21
Lần giận nhau cuối cùng em mất hết sức lực
Sau đó cũng chẳng viết nổi thơ
Sống lay lắt lờ dờ
Những con chữ rủ nhau lặn sâu đáy nước
Em hỏi anh thơ là rùa hay cá
Vì là rùa thỉnh thoảng phải trồi lên
Anh thích em làm thơ ngắn
Câu từ phải gây ấn tượng
Sấm sét lên
Em cố gắng hoài vẫn bạch tuộc thân mềm
Không xương sống
Thôi thì hôm nay ngày 19
Em bày khay trái cây giấy mực
Rùa một bài thơ
Khấn bốn phương tám hướng
Tháng này đừng giận nhau...
19.04.2025
VÀ CHÚNG TA CHIA TAY
Em chưa bao giờ thắc mắc
Làm sao để trở về một cách êm ái nhất
Vì em luôn biết
Mình cần phải làm gì
Để tiếp tục cùng nhau
Chúng ta đều là những người thông minh
Yêu nhau, làm thơ hay tính toan thảy đều dùng lý trí
Em - một phần; anh - toàn vẹn
Vấn đề không phải là không biết
Vậy điều gì đã cản đường chắn lối
Để em không muốn làm
Hài lòng anh!
Con yến xám loạng choạng bay vào trời xanh
Rùng mình va làn sương lạnh
Có nhớ chiếc lồng sơn son thiếp vàng bỏ ngõ
Dán mạc TÌNH YÊU
29.05.2025
VỚI MỘT ĐIỀU KIỆN
Giữa khu vườn đẹp nhất Sài thành
Cỏ xanh êm đềm sóng nhạc
Em là người được chọn
Hãy làm một đóa hồng của anh!
Ở đây không có nắng gắt hay mưa giông
Không sâu bọ rắn rết
Anh có những người làm vườn giỏi nhất
Họ sẽ chăm sóc cho em
Ở đây em sẽ được an toàn
Tỏa hương thơm ngát
Ở đây em không cần lo sợ
Bị tay người vò nát
Điều duy nhất em cần quan sát
Là sắc mặt của anh!
29.05.2025
EM SẼ KHÔNG QUAY LẠI
Em sẽ không quay lại
không phải vì giận
mà vì em đã đi đủ xa
để nhìn ra hình hài của im lặng
và cái giá phải trả
nếu quay đầu.
Anh xây một căn phòng
với cửa khóa và thảm nhung
nhưng em đã học cách thở
dưới bầu không khí bụi bặm
tự do
của riêng em.
Em thấy điều ấy lặp lại
ở một sân khấu lớn hơn —
một người đàn ông có tên lửa,
một người đàn ông có đám đông —
cả hai đều quá vĩ đại để quỳ xuống,
quá kiêu hãnh để cúi đầu.
Và thế là kết thúc,
không bùng cháy,
không nước mắt,
chỉ là hai con đường
mọc dày cây ở giữa
đến mức không cây cầu nào có thể nối lại.
06.06.2025
|