Xuân Canh Dần - SỐ 45 - THÁNG 2 NĂM 2010

 

Và Rồi Một Sớm Mai
Ngày Đầu Tháng
Của Tháng Đầu Năm

Nguyên Nhi

Hắn đẩy rèm cửa. Trời chưa sáng hẳn nhưng trắng lóa một màn tuyết. Có cơn bão nào đó sửa soạn đổ vào thành phố lúc hắn trở về nhà chiều qua. Hắn đã ngồi trông tuyết mà uống rượu đến quá khuya. Hình như hắn ngủ lơ mơ được đôi tiếng gì đó. Vậy mà giờ này tuyết vẫn còn rơi. Chắc những ngọn hải đăng đã tắt và bầy hải âu đã thức giấc. Em ơi, ngày mới!

Hắn sửa soạn cà phê. Hắn nhớ rằng vợ hắn chỉ uống cà phê thật nhạt. Ấm nước sôi réo, gợi lại cho hắn tiếng còi tàu. Và hình ảnh buồn hiu của những bến cảng. Hắn nhớ, từ lâu, có lẽ từ lâu lắm, hắn chưa đi đâu xa, chỉ loanh quanh trong thành phố ủ ê này.

“Uống cà phê sớm với anh nhé!” Hắn đặt tách cà phê trước vợ hắn. Nàng cười tươi. Nàng có một nụ cười thật thanh thoát.

Rồi hắn mang tách cà phê của hắn đến bàn viết. Vài cánh hoa teo tóp rơi trên mặt bàn. Hắn đẩy sang một bên nửa chai rượu còn sót lại đêm qua. Bấy giờ hắn mới để ý mấy ngón tay run run của hắn. Hắn nghĩ, có chút rượu vào, bàn tay sẽ bớt lóng cóng hơn. Hắn tự hỏi, tại sao lại không uống chút rượu vào một buổi sáng như thế này chứ? Một buổi sáng thật tuyệt vời cho một cuộc hẹn hò và một cuộc chia tay! Nhanh quá, lại hết một cuối tuần rồi, em! Tí nữa em lại phải đưa anh ra trạm xe buýt, để anh trở lại thành phố mười năm của anh và những cơn bão dữ. Vợ hắn cười tươi. Nàng có một nụ cười thật thanh thoát.

Đúng lúc ấy lão già gõ cửa.
Lão già xuất hiện từ bìa rừng. Thoạt tiên, hắn không để ý đến cái bóng đen mờ ảo trên nền tuyết trắng ấy. Vẫn có những người đi nhặt củi cho bếp sưởi mùa đông. Cái bóng lung linh cao thấp một đỗi nữa, trên lối mòn ngập ngụa tuyết dẫn tới nhà hắn, hắn mới nhận ra được chiếc áo tơi và cây gậy. Hắn liên tưởng tới những con người cổ sơ của một bộ lạc thời tiền sử nào đó vừa rụt rè bước ra khỏi một thế giới bị lãng quên.

Lão già dừng trước cửa nhà hắn. Rồi gõ cửa. Chuông cửa nhà hắn đã hỏng từ rất lâu, hắn không màng gọi thợ sửa. Nếu lão già biết chuông hỏng thì quả là chuyện lạ! Nhưng tôi không phải là kẻ hay bố thí sảng đâu! Hắn lầm bầm. Đây cũng không có chỗ trú cho kẻ vô gia cư đâu! Lạ lùng, trong một xã hội bất an thế này, muốn gặp ai thì phải có hẹn chứ! Trong một thế giới mà người chung quanh ai cũng khả nghi thì phải báo trước danh tính chứ!

Hắn vẫn ngồi bất động ở bàn viết. Hắn không có gì phải sợ. Phải nói rõ thêm là hắn không có sự sản bạc tiền gì để phải sợ. Chỉ là muốn được tĩnh lặng trong buổi sớm mai tuyệt đẹp thế này. Một sớm mai trời lộng tuyết và trang viết lộng viễn mơ! Tiếng chuông rung trước cửa những thương xá mùa lễ đã tắt ngúm từ lâu và hắn đang nghe trong gió tiếng chuông rã rời của đoàn lạc đà đang băng qua hoang mạc tuyết... Nhưng lạ lùng là cánh cửa nhà hắn lại hé mở! Hắn không biết là do lão già hay gió. Nhưng hắn nhớ khuya qua đã khóa trái cẩn thận rồi mà! Lạ lùng hơn nữa là hắn chỉ lơ đãng nhìn lão già đang len vào như một chiếc bóng.

“Phiền cậu! Tôi là người vẫn hay quanh quẩn vùng này! Tôi rõ cậu!”

Thản nhiên, lão già giũ áo. Những bông tuyết rơi trên sàn đọng lại thành một loáng nước. Rồi lão già kéo ghế ngồi đối diện hắn. Lão có vẽ không để ý gì đến sự bề bộn trong căn nhà bé nhỏ. Hoặc giả lão bằng lòng vì sự bề bộn ấy lại hòa hợp với sự tuềnh toàng của lão.

“Lại uống rượu à? Còn sớm quá mà cậu!” Giọng lão già không biểu tỏ chút ngạc nhiên nào.

Hắn tần ngần, xoay xoay ly rượu trong lòng tay. Hình như hắn đã uống rượu suốt ngày trong nhiều tháng. Mùa này chắc con suối đã đủ nước để tìm sông. Con sông nhẫn nhục lượn lờ trôi qua ngàn năm hồng mộc. Đã sao nào, nếu hắn uống suốt ngày trong nhiều tháng, suốt tháng trong nhiều năm? Điều lý thú là những khi rượu ngấm vào hắn cảm thấy lòng nhẹ nhàng thư thái.

“Lại uống một mình à? Buồn nhỉ!” Lão già cười nhếch. “Nhưng tôi không vào đây sớm sủa thế này để uống với anh bạn đâu!”

Hắn rót rượu. Không cần thiết phải trả lời. Hắn nghĩ lão già nói hơi nhiều. Và khi quen nói nhiều, người ta thường mất khả năng nghe.

“Một mình, con đường như kéo dài đến vô tận, bầu trời như nở rộng đến vô cùng. Cậu sợ hãi! Nên cậu cần rượu! Trong thế giới huyễn hoặc của riêng cậu, cậu cảm thấy an toàn.”

Hắn thoáng khó chịu. Không ai uống một mình! Hắn đã đốt lên bếp lửa bập bùng trong lều cỏ. Biển đêm lấm chấm đèn những chiếc thuyền câu. Mây bốn phương mỏi cánh, về nghỉ trên một mái tóc dài. Hình như hắn vừa vén màn ô cửa con tàu xuôi Nam. Loáng thoáng vài bóng người lầm lũi trong buổi sớm mưa mù.  Sao, em lạnh?  

“Hừ! Trong men say, cậu chỉ còn ký ức. Nhiều lúc cậu tưởng cậu sống trung thành với ký ức, thủy chung với kỷ niệm. Nhưng thật ra ký ức cậu đã bị thui chột! Ký ức cậu có nhiều lỗ hổng! Cậu chỉ sống với phần ký ức mà cậu cố níu giữ. Mà, tiếc, đó chỉ là những ký ức đau buồn. Hoặc, tiếc hơn, đó là những ký ức đẹp đẽ mà sự tiếc nuối của cậu đã cố ý khoác cho nó một sắc màu bi thảm.”

Hắn nốc cạn ly. Cám ơn em! Không, chuyến bay sẽ đúng giờ mà! Đừng để ý đến lão già và những lời sàm sỡ. Anh không quen với lối nói trịch thượng của người khác. Cám ơn em đã cho anh tình yêu, cho anh cuộc đời. Hắn bỏ vào nón người kéo đàn dưới ga xe điện ngầm mấy đồng tiền kẽm rồi bước vào quán cà phê. Anh hãnh diện vì em đã yêu anh!

“Cậu quên tên người. Cậu không nhớ những địa danh cậu đã qua. Khó khăn lắm cậu mới nối kết được chuỗi sự việc lại với nhau. Cậu đánh rơi nhiều mắc xích cuộc đời! Này, khuya qua cậu mở cửa rồi bỏ quên xâu chìa khóa trong ổ! Tại sao? Rượu!”

Bây giờ thì hắn để mặc lão già, trở lại trang viết. Ô, những rừng phong miệt Bắc giờ chắc đã tàn mùa lá và bầy ngỗng đã thiên cư. Ôi, tuổi trẻ anh thời chiến tranh ấy mà! Vẫn còn, vẫn còn đó chiếc lá trong phong thư em gởi anh mười năm trước! Có, anh vẫn còn nhớ chuyện em kể những ngày trong trường nội trú dành cho trẻ em khuyết tật. Anh yêu em!  

“Lại có lúc chán đời, muốn tự tử nữa đấy chứ!”Lão già cười khẩy. “Nhưng cậu không dám chết đâu! Chết cần cần can đảm hơn sống! Cậu không có can đảm sống thì đừng nói đến chuyện tìm chết!”

Hai bàn tay hắn run lên. Hắn không còn kiểm soát được những ngón tay hắn nữa. Có thể hắn sẽ tự bứt rứt, nhưng hắn không chịu được sự khiển trách.

“Cậu thất bại ngay những lúc cậu muốn tự làm chủ lấy cậu. Cậu đang nghiện rượu! Thực ra thì cậu không cần tìm chết ngay đâu! Đòi sống không dài và đời cậu ngắn hơn vì cái món cậu đang cầm trên tay! Người ta cần phải sống trước khi chết chứ!”

Hắn điên tiết. Hừ, một sáng tuyết ngập trời với một lão già quái quỷ! Lão bước chầm chậm, lùng sục mọi ngõ ngách trong con người hắn, phát hiện những điều không làm hắn tự hào.

“Cậu phải tiễn biệt một người thân yêu, hoặc một kẻ thân yêu nào đó sẽ đưa tiên cậu, nỗi buồn để lại chẳng làm trái đất ngừng quay. Cậu không còn màng những gì xảy ra chung quanh nữa à? Thay đổi nhiều đấy! Cậu nghiện rượu! Cậu nghiện lắm rồi! Đợi tôi bật TV cho cậu à?”

Hắn bực bội. Lão già trịch thượng nhưng không trải đời! Lạ lùng lắm ư, nơi nào và lúc nào mà chiến tranh và thiên tai ngơi nghỉ? Ngay lúc này đây, đâu đó chẳng có một âm mưu lường gạt, một vụ sát nhân, một vụ đắm tàu? Mà đời lão đã có đủ đau khổ để lão biết cảm thông không? Lão có đồng cảm với hắn không?

“Cậu đã khóc cho mình lúc mới chào đời! Hãy để người khác khóc cho cậu lúc cậu mất đi! Khoảng giữa hai thời khắc ấy thì sống! Sống! Đời sống này không có gì để cậu vui lên à? Đừng khóc cho mình mãi thế cậu!”

Lão già trầm ngâm một lúc. Yên ắng đến đỗi hắn nghĩ cả nhân gian đã tan biến. Thế giới này rồi cũng tàn lụi thôi, em! Không, sẽ không còn gì, ngay cả một đốm lửa hắt hiu. Em, tắt rồi bếp lửa đêm trên bãi vắng! Tắt rồi, em, ngọn hồng lạp dưới cội quỳnh chờ hoa nở và chờ bạn đọc thơ.

“Một mình, buồn nhỉ? Uống một mình buồn nhỉ? Cậu dùng rượu để đối kháng những áp lực từ nhiều phía! Cậu uống để vỗ về trầm uất hay cái ly cậu cầm trên tay kia khiến cậu sinh trầm uất? Có bao giờ cậu đặt vấn đề ngược lại thế chưa?

Hắn nhìn lơ đãng ra ngoài trời. Hắn cầu cho cơn bão chóng qua. Chỉ cách ấy mới mong bứng lão già ra khỏi cửa. Chắc lão chỉ muốn trú tuyết một chốc thôi mà. Thôi, không viết được! Hắn muốn chạy đến một nơi nào đó trong con phố buồn hiu này. Lữ quán nào cheo leo dốc đá đó em? Em sẽ tung những hạt đậu vàng cho bầy chim biển. Ôi, anh nhớ biển! Những viện bảo tàng chắc đã mở cửa. Nàng nữ công tước vẫn hé nở nụ cười bí hiểm. Những pho tượng đồng đen đang giỡn mưa ngoài vườn.

“Chán cậu lắm! Thế cậu có nhớ đêm qua cậu đã nói và làm gì không? Ký ức không làm người ta hướng đến một điều gì tốt đẹp à? Năm đã mới rồi cậu!”

Hắn sực nhớ hôm nay là buổi sáng đầu năm mới. Tối qua, uống một mình, hắn đã nghĩ là để tiễn đưa năm cũ mà! Hồ cầm rưng rưng dưới chân núi tuyết Nương tử ơi, trước thềm rêu vừa rơi một đóa anh đào. Dùng tí cà phê sớm với anh, cưng! Không, chuyến bay không đến muộn. Hoa diên vĩ đã tím rộ ven con đường trưa sớm đi về.

“Lúc nào và ở đâu cậu cũng cảm thấy bất an. Không có rượu, cậu trông ảm đạm thế nào ấy! Đời sống với cậu quá nặng nề và cậu đang cảm thấy tuyệt vọng vì không ai chia sẻ

Hắn đốt thuốc. Lão già lặng lẽ nhìn hắn thả khói lên trần. Những hành lang hun hút bệnh viện đã trở thành quen thuộc lắm với hắn. Anh biết, anh biết em không thích những tạp chí địa ốc, thời trang. Anh sẽ mang vào những tạp chí dạy tròng cây, làm vườn. Thỉnh thoảng hắn rời phòng bệnh, xuống bãi đậu xe đốt một điếu thuốc. Giờ này có một chuyến xe vừa khởi hành. Có một con tàu vừa rời bến cảng. Một chiếc phi cơ vừa lẫn vào mây. Có bầy chim vừa sà xuống hiên nhà. Mai, mai nhé em, mình về lại nhà! Sau vườn, chắc phải có một đóa hoa vừa nở.

“Cậu tự tin quá mức. Đừng tìm cách biện hộ cho cái cậu đang cầm trên tay và thái độ chính cậu. Ngoài rượu ra cậu không còn biện pháp nào giải quyết những khó khăn của chính cậu. Tôi không thương cậu chút nào! Cũng chẳng ai thương  cậu đâu! Bởi cậu đang rất thương cậu! Có thể tôi thông cảm, nhưng không tha thứ!”

Bây giờ thì hắn đổ quạu. Hắn thực sự nổi giận. Hắn chưa hề lên tiếng từ lúc lão bước vào nhà, bây giờ thì hắn không im lặng được nữa.

“Hãy để yên tôi, ông lão! Tôi sống theo cách của tôi! Sống thế nào, điều ấy chỉ ảnh hưởng đến tôi. Cuộc đời tôi là của riêng tôi. Tôi sống một mình!”
“Không, cậu nhầm! Cậu không sống một mình. Không ai có thể sống và chết một mình.”
“Tôi sống một mình!”
“Nhưng cậu có sống không?” Lão già cau mặt. “Sống một mình vẫn tốt hơn là nằm ngoài kia một mình, anh bạn!” Lão chỉ tay về phía khu rừng.
“Nhưng ông hãy cho tôi biết ông là ai?”
“Bây giờ thì không ai cần và không ai nên biết tôi là ai nữa!”
“Quái, thế ông gặp tôi để làm gì? Để lý sự vớ vẩn? Để chỉ huấn những điều mà ai cũng biết hết sao? ”
“Quả đó là những điều bé nhỏ, ai cũng cho rằng mình biết, ai cũng có thể cho là vớ vẩn. Vì vậy, họ hay quên! Nhớ, cậu có thể đeo đuổi những vấn nạn hóc búa, những ý tưởng cao xa, những triết lý siêu hình. Điều đó giúp cuộc sống thêm hương đậm sắc. Nhưng cũng hãy nhớ rằng cậu, hay con người, phải bị bó chặt trong suy niệm về những điều nhỏ bé như thế! Cậu chịu ràng buộc với thân phận con người và phải sẻ chia cùng người thân phận ấy. Vậy, hãy yêu đời! Hãy yêu người! Hãy hòa vào từng hơi thở dồn dập của cuộc sống! Hãy bám lấy từng nhịp đập khẽ khàng nhất của thời đại! Cậu đang sống đó chứ? Thế cậu có... sống không?”
“Tôi chỉ sống theo cách thế của tôi! Còn ông?” Hắn nghĩ rằng đây đúng là lúc hắn phản công.
“Tôi cũng đã sống như cậu! Và tôi đã rất tiếc!”
“Tôi hỏi chuyện bây giờ mà!”
“Không còn dịp để tôi sống nữa! Mỗi người chỉ có một cuộc đời để sống!”
“Hả?”
“Tôi chết từ lâu lắm rồi!” Lão già nhìn hắn, buồn bã.

Hắn đánh rơi ly rượu trên tay.

“Chúc mừng năm mới” Tiếng lão già nghe như tiếng gió. Gió mở cửa nhà hắn. Lão, không, cái bóng lão già, len khỏi cửa. Như khói. Như sương.

Hắn bước xớ rớ sau cái bóng lão già! Dáng lão, không, bóng lão, lom khom, liêu xiêu, hai bàn chân hình như không chạm mặt tuyết.

“Chúc mừng năm mới!” Hắn nghe tiếng hắn thầm thì. Một con chim trốn tuyết trong bụi tre gai bay vút lên không, bỏ rơi xuống bãi cỏ già một tiếng kêu thảng thốt.

Rồi hắn dừng lại, đứng tần ngần bên cội trường xuân. Bóng lão già khuất mất sau vạt cây xơ xác bìa rừng. Xó rừng trơ xương, trắng huyền hoặc. Mùa xuân này anh sẽ lại vào rừng tìm nấm dại, em ơi! Và tìm lại cô bé trong cổ tích! Dưới chân hắn, những củ hoa năm ngoái đã đâm mầm. Đôi chiếc lá non cứng cáp như vừa chọc thủng lớp tuyết bên trên.

Hắn trở vào nhà.

“Em còn nhớ vạt hoa năm ngoái chứ? Lại đâm mầm rồi đó, cưng!”

Vợ hắn cười! Nàng có một nụ cười thật thanh thoát.

“Vẫn đang dùng cà phê sớm với anh đấy chứ?” Hắn hỏi.

Vợ hắn vẫn cười!

“Em có thấy hạnh phúc không? Hắn lại hỏi nhỏ rồi gật gật nhẹ đầu. “Ừ, anh biết em hạnh phúc. Một người vừa viết di chúc vừa làm thơ chắc chắn phải là một người hạnh phúc!”

Vợ hắn cười tươi.

“Trở lại ngày đầu tháng của tháng đầu năm rồi đó cưng!” Hắn thầm thì.

Vợ hắn vẫn cười.

“Chúc mừng năm mới!” Hắn đốt một nén  nhang trước di ảnh vợ hắn.

Vợ hắn vẫn cười tươi! Nàng luôn luôn có một nụ cười thật bao dung...

Nguyên Nhi

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2010