SỐ 47 - THÁNG 7 NĂM 2010

 

ĐÁM CƯỚI MIỆT QUÊ

Chiến hạm HQ-09 sau ba tháng trên biển lại về đổ bến Sài Gòn buổi sáng.

Buổi chiều hơi muộn, từ nơi tàu đậu tại cầu chữ "B" tôi bước lên bến đón xe về nhà. Khi ngang qua công viên cạnh bến tàu, tôi thấy trên chiếc ghế đá có một dáng phụ nữ đang ngồi như chờ thân nhân. Ánh đèn trên cầu tàu cho thấy bên cạnh cô có một giỏ mây và một cây dù cáng ngắn; nhưng không nhìn rõ được mặt người. Trở lại cầu lên tàu, tôi kêu anh lính gác ở đó, nói:

" Anh tìm sĩ quan trực mời ông ra xem có ai như đang chờ thân nhân trên tàu mình. Nếu đúng thì yêu cầu người ta xuống tàu ngồi cho lịch sự.

Người lính gác nói:

" Thưa, việc đó ông hạm phó đang lo. Hôm nay ổng trực."

Liền đó, hạm phó từ bên trong tàu bước ra, chạy xuống cầu thang, đến sát bên, thở mấy tiếng ngang tai tôi. Tôi nghe qua, hiểu, rồi giựt mình: " Cô Út từ hòn Trứng Gà vào tìm Trung sĩ Hoàng tàu mình, thưa anh!"
Tôi hỏi lại: " Làm sao thế được?"

Lời ông hạm phó:" Tháng rồi tàu mình đi tuần Vịnh Thái Lan. Một hôm neo tàu tại Hòn Trứng Gà trong chòm Bà Lụa cho anh em nghỉ xả hơi. Lúc nhân viên nhà bếp lên đảo mua trứng gà và trái cây cho tàu, tôi có theo. Thấy anh Hoàng và cô Út có nói chuyện với nhau sơ sơ thôi. Ấy thế mà nay cô ta bỏ nhà vào đây tìm anh ta.
Biết có chuyện quan trọng, tôi hỏi: " Trung sĩ Hoàng hiện ở đâu?"

" Hôm nay hắn trực. Xin anh trở lên tàu một chút. Tôi kêu hắn trình diện để anh.... mần cho hắn một trận. Làm ăn cái gì mà…bê bối quá. Người ta là gái có chồng đàng hoàng. Không biết anh ta làm thế nào khiến bây giờ cô ấy vào đây, rồi ngồi chờ ở đó."

Tôi trở lên tàu rồi vào phòng. Ít  phút sau thì có tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra thấy anh Hoàng. Mời anh ta vào, tôi nói: " Hạm phó vừa cho tôi biết việc riêng của anh. Nhưng dường như anh đã có dự tính tương lai với cô sinh viên nào đó rồi mà."
Trung sĩ Hoàng:

"Thưa ông, việc đó không xong. Người ta học luật nên miệng lưỡi quá, em theo không kịp."
" Rồi chuyện anh với cô Út ra sao?
"Thưa ông, em thích cặp mắt và cái tính thật thà của cô ta, thích nhất là cái tính thật thà."
“Anh mới gặp cô Út có một lần mà sao anh biết cô ấy thật thà?”
“ Dạ, nghe giọng nói của cô là tự nhiên em biết.”
" Anh biết cô Út đang có chồng chứ?"
" Thưa biết cô là vợ thứ ba của ông chủ vườn cây trên đảo. Em thương cô, nhưng em chưa nói với cô điều đó."
" Anh thấy chưa? Phụ nữ người ta có giác quan thứ sáu nhạy bén lắm. Anh chưa nói mà cô ấy đã biết rồi. Bây giờ thì anh tính sao?"
" Thưa em sẽ hỏi cô định sao thì em mới tính tiếp."
" Người ta đã bỏ nhà vào đây tìm anh mà còn hỏi gì nữa?"
" Thưa em không biết sao nữa! "

Suy nghĩ vài giây, tôi nói: " Anh hỏi ý kiến tôi thì trước khi trả lời anh, tôi có câu hỏi hơi riêng tư một chút. Anh chịu không?"
Anh Hoàng nói: " Xin ông cứ nói.”
" Anh với cô sinh viên bạn gái của anh đó đã có gì gì với nhau chưa?"
" Dạ cũng có chút chút. Nhưng cái việc đó thì em nghĩ không sao. Từ khi chia tay nhau, cô ta cũng không tìm gặp em để nói gì cả."
Tôi nhắc lại:” Tôi muốn hỏi là anh có làm cho cô ta mang bầu chưa đó thôi.”
Anh Hoàng đáp:” Dạ cái đó thì chưa. Em cam đoan là chưa.”

Tôi nói với anh Hoàng:
” Ngay từ giờ này, anh ra phố thuê phòng cho cô qua đêm, và anh ở đó mà lo cho cô. Người ta đâu biết Sài Gòn này ngày đêm nguy hiểm ra sao đâu. Nhưng anh cũng đừng có “chút chút” với người ta mà thêm chuyện rắc rối khó giải quyết."

Nhìn viên Trung sĩ cắn môi suy nghĩ, tôi tiếp: " Tôi nói (với) hạm phó kể từ ngày mai này, cho anh đi phép bảy ngày lo cho xong việc của anh. Phải khéo khéo vào. Người ta mà nhảy xuống sông hay uống dầu nóng là anh chịu mọi trách nhiệm. Nếu thấy cần thêm bao nhiêu ngày phép, thì anh trình hạm phó."

Nghe tôi nói, anh Trung sĩ chào tôi rồi chạy xuống bến nói gì đó với người đẹp đang ngồi trên chiếc băng đá; xong anh chạy trở lên tàu nhanh như tên bắn, miệng anh ta nối liền tai bên này với tai bên kia.

Khi tôi sấp sửa rời tàu thì Hạm phó gõ cửa rồi bước vào phòng tôi, nói: "Anh Hoàng hỏi mượn 10 ngàn đồng nhưng anh em góp lại chỉ có 9 rưởi. Ông cho xuất quỷ chiến hạm giúp thêm 500 giùm nha. "
Nhìn tờ lịch thấy còn ba ngày là đến kỳ phát lương, tôi vét túi thấy còn 800. Lấy 500 đưa cho hạm phó. Hôm sau tính tiếp.

Rồi bảy ngày trôi qua mà Trung sĩ Hoàng chưa thấy về tàu trả phép. Theo hồ sơ cá nhân thì quê anh ở Lái Thiêu, nơi cũng không xa Sài Gòn là bao; bố mẹ còn đủ, và anh là con út trong gia đình. Anh Út mà gặp cô Út thì đúng rồi. Nhưng suy cho tận cùng lý giải thì thấy cũng vì tôi đưa tàu ghé qua hòn Trứng Gà mà ra cớ sự. Rồi tôi tìm cách như để chạy tội cho mình: Ông chủ nhà trên đảo có những ba bà vợ trong khi Trung sĩ Hoàng thì do một cơ duyên nào đó mà lại có mặt trên tàu tôi, rồi ra hòn đúng giờ linh, gặp được cô tiên làm anh lảo đảo. Ông chủ vườn cây có lẽ cũng vào tuổi trung niên. Tì̀m thêm bà Út chắc là để “Dĩ thiếu âm tráng lão niên” đây. Nhưng rồi mưu sự tại nhân,̀ thành sự tại thiên. Ai cải được số trời!

Cho đến hai hôm sau thì anh Hoàng về tàu, dẫn theo cô vợ phải nói thật là anh...cuỗm của người khác.
Ban ngày ban nhật, nhìn thân người và nét mặt trang nhã dễ thương của cô Út, tôi nghĩ anh Hoàng quả có con mắt tinh đời. Theo lời anh kể, ba má anh khi thấy anh dẫn cô Út về nhà rồi nghe anh trình bày chuyện riêng của anh thì hai ông bà la quở quá chừng, nhưng rồi cũng vì thương con và quí cô dâu quá hiền lại đẹp gái, nên đồng ý đứng ra lo một đám cưới tạm gọi là cũng... đàng hoàng mà không có họ nhà gái.

Anh bị trễ hai ngày phép nhưng hạm phó chẳng những xí xoá mà còn ký thêm cho anh một cái phép bảy ngày để anh tiếp tục dẫn cô vợ đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai. Việc này phá lệ. Anh Toán, lính bồi dọn bàn ăn sĩ quan, nói có tiếng sầm xì, cho là hạm phó tây vị quá đáng.

Nghe thế, hạm phó bèn nói: " Anh nào làm được như Trung sĩ Hoàng thì tôi sẽ cấp gấp đôi số ngày phép như thế đó. Ai giỏi thử làm như “dzậy” đi."

Tôi hỏi hạm phó trường hợp cô Út bỏ nhà ra đi như vậy thì luật pháp xử ra sao, và làm thế nào lập hôn thú.
Ông ta cười hà hà rồi nói: " Thương nhau thì cưới liền tay cái đã. Trăng mật với nhau cái đã. Hôn thú thì để đó. Khi tiện thì làm. Còn nếu cái ông ngoài hòn mà tìm ra tổ uyên ương của anh chị tân lang tân nương này thì nhất định có rắc rối to. Nhưng cái vụ đó phải đến Tết Congo thì mới xảy ra. Lý do là ông ta ở đảo, không có lập giấy hôn thú với cô Út. "

Liền đó ông  tiếp: “Tôi có nói với anh Hoàng là phải hỏi quê cô Út ở đâu để anh kín đáo tìm cách về đó, cầm thơ viết tay của cô Út mời ba mẹ cô đi Lái Thiêu gặp ba mẹ anh Hoàng cho hai bên biết nhau. Và nhất là cho ba mẹ cô Út khỏi lo đi tìm con của  mình. Tàu mình nếu còn ở bến độ mươi ngày nữa, tôi xin anh thuận cho vài thủy thủ của mình theo anh Hoàng trong cái missioin impossible đó cho thêm an toàn xa lộ. ”

Rồi bỗng như nhớ ra điều gì, ông tiếp: " Hải Quân mình có cách làm của Hải Quân ông ơi. Hai năm trước ở Giang đoàn, tôi cũng bị một phen lên ruột. Ông biết sao không?"
" Sao nữa?"
" Lần đó tôi dẫn sáu tiểu đĩnh biệt phái công tác tại Quận Giá Rai, tỉnh Bạc Liêu,. Một hôm tôi được một gia đình trong làng mời dự đám gả con gái cho một trưởng đồn Địa Phương Quân. Vì là chỗ quen biết, tôi đi xe lôi vào dự. Trong lúc bên nhà gái chuẩn bị đưa dâu thì nghe tiếng tàu rù rù chạy trên kinh ngang nhà. Nhìn ra thấy đúng tàu của tôi."
Tôi hỏi: " Anh em cũng đi ăn cưới?"
" Thấy anh eṃ mặc đồ trắng đi bờ thì tôi tưởng họ cũng được mời ăn cưới nên tôi ngồi chờ họ vào. Nhưng mà không ông ơi! "
" Lại chuyện gì?"
" Khi đến nơi, bốn tàu “Phom” thả lình bình, chĩa súng lên bờ. Hai tàu khác ủi bãi. Rồi thì gần chục thủy thủ từ đó xách súng chạy lên....đón dâu."
" Trời đất!"
" Lúc đó cô dâu chưng diện áo cưới từ trong nhà chạy ra. Cô luống cuống, bị sút dép, cúi xuống nhặt dép cầm tay, Trông mặt cô hớt ha hớt hải thấy buồn cười quá. Rồi cô được mấy anh thủy thủ vừa bế vừa bồng nguyên con, mang xuống chiếc FOM lúc đó nhìn kỹ mới thấy cũng có chăn hoa kết tụ. Trên tàu liền đó bắn bổng lên cao mấy loạt súng Mit. 30 thị uy hay thay pháo cưới; rồi tất cả lui bến, rẻ nước phóng chạy ra quốc lộ 4 cách đó gần hai cây số! Tôi tức quá. Nhiều lần tôi dặn anh em không được bắn đạn lên không, vì viên đạn hết tầm rơi xuống trúng người thì sẽ gây án mạng. "
Tôi nói:" Nghe giống chuyện Chiêu Quân cống Hồ quá vậy?"
" Đúng vậy. Tôi cảm thấy bị bể. Đâu còn mặt mũi nào mà ngồi ở nhà gái, tôi bỏ tiệc, lên xe lôi chạy về nơi tàu đậu, trong bụng định sẽ kỷ luật thủ phạm thật nặng. Dùng tàu của nhà nước để làm chuyện độ̣ng trời mà không cho tôi biết trước. Lại còn bắn súng mà không có lệnh. Nhưng rồi trớt huớt ông ơi. "
" Sao vậy?"
" Chú rể trời đánh đó thuộc đơn vị khác ở Long Xuyên. Anh ta thuê hai xe Hoa Kỳ hiệu Ford Edsel (1) từ Sài Gòn xuống chờ ở quốc lộ 4. Tàu chở cô dâu ra đến nơi là anh ta đón cô rồi hai chiếc xe đó phóng đi một mạch, bụi tung đầy đường. Cô dâu chỉ nói vói lại với đám lính của tôi rằng: ' Công lao các anh giúp em, e…m sẽ tính sau.' Việc rõ ràng như thế thì ông nghĩ có chết tôi hay không!"
" Chuyện nghe sao giống như đóng phim vậy?"   
" Với thủy thủ thì việc gì cũng là “chuyện nhỏ”cả, chỉ trừ đẻ con là họ không làm được. Sau đó tôi cho điều tra ngầm thì biết nội vụ có tay trong. Đó là bà má và bà Dì của cô dâu! Họ thương thủy quân mình. Nếu không thì họ đã đi thưa, mình tránh sao được bị rắc rối to. Và tôi bị kỷ luật là cái cẳng."
Ông tiếp:
“ Sau đó, mấy thuyền trưởng ba cặp tàu Phom gặp tôi, xin lỗi, nói việc đường đột quá nên không dám trình trước; rồi xin tôi phạt họ cách gì thì họ cũng xin chịu. Lính giang đoàn sống chết với nhau chí cốt , ai nỡ phạt cho đành. Nên tôi nhận lời xin lỗi của họ rồi cho thông qua. Chiến tranh là thủ phạm của bao nhiêu chuyện trời ơi đất hỡi như thế đó.”

Rồi để chấm dứt câu chuyện lạ đời, ông nói: " Lần đó về hậu cứ, tôi kể chuyện đám cưới miệt quê này cho xếp tôi biết. Ông suỵt suỵt mấy tiếng rồi kêu tôi chớ tiết lộ việc đó với ai; sợ người ta biết rồi sẽ cười Hải Quân mình bê bối. Xấu che tốt khoe riết rồi mọi người cứ như đang đi trên mây vậy thôi."

Cuối năm 2001, một hôm tình cờ tôi gặp lại ông cựu hạm phó của tàu tôi năm xưa, gặp tại một bữa cơm gia đình do người bạn mời. Ông hỏi: “ Anh còn nhớ Trung sĩ Hoàng tàu mình ngày xưa không?”
” Có phải anh Hoàng với cô không?”
“ Đúng 5. Cách nay hai tháng tôi đi Galveston bên Houston thăm anh bạn ở đó thì tình cờ gặp họ. Bây giờ hai người là ông bà nội và ông bà ngoại rồi. Con cháu với dâu và rể cộng lại đếm gần một trung đội trừ. Tội nghiệp, anh ấy còn nhớ anh và nói: ‘ Ngày trước nhờ ông ấy …dễ dãi, giúp em cưới được bà nhà em. Ở với nhau gần 50 năm ngon lành. Vừa rồi tụi này làm một chuyến du lịch sang mấy nước Bắc Âu mất gần tháng, vừa mới về. Nếu ông thầy có gặp ông ấy thì xin cho tụi em kính lời thăm.’ Anh cho tôi số điện thoại để gửi cho anh Hoàng.’ “

Tôi cho số điện thoại của tôi, rồi hỏi tiếp: “ Còn vụ Chiêu Quân cống Hồ ông kể ở Giá Rai năm xưa thì nay ra sao?”
Ông lắc đầu nói: ”Tôi không có tin tức gì về họ. Nhưng tôi lạc quan tin cặp đó cũng gặp nhiều điều tốt lành với nhau thôi.”
Rồi ông kết luận: ” Mỗi người trên đời này có một đôi giày vừa chân cho mình đi. Hai bàn chân mình nằm gọn trong đôi giày đó. Nghĩa là mình theo nó, không phải nó theo mình. Nếu nó theo mình thì tại sao nhiều khi mình bị trợt vỏ chuối?” 
“ Với người đi chân trần thì sao?” tôi thắc mắc.
“ Thì họ đi theo hai bàn chân của họ. ́. Nếu họ bị vấp là vì chân của họ vấp chứ đầu, mình, và tay của họ đâu có muốn thế bao giờ. Còn với người bị mất chân thì chính đôi bàn chân của họ trước kia đã đưa họ đến trình trạng tật nguyền đó.”

Nghe ông nói như ngụy biện, nhưng nghĩ cho cùng, có lẽ ông muốn nói chung chung rằng con người tạo nghiệp và cái nghiệp đó dẫn con người đi hay chăng? 

Tiểu Đĩnh

1.  Loại xe sedan do hãng Ford chế tạo mà bán không được.Thời ông McNamara làm bộ trưởng Quốc phòng, xe này được chính phủ mua viện trợ cho Việt Nam, Lào, và Campuchia. Edsel là tên của nguời cháu nội ông Henry Ford, sáng lập gia công ty sản xuất xe Ford.

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2010