SỐ 47 - THÁNG 7 NĂM 2010

 

Thơ Ngọc Trân

tiền đồn Kreck

Tiền đồn gác giặc từng đêm ,
Mưa chiều hiu hắt cho mềm nhớ thương .
Sương lưng đồi quyện vấn vương ,
Sáng nhìn mây chở niềm thương cuối trời
Hai mùa mưa nắng dần trôi
Cho dài nhung nhớ về người em thơ ,
Đêm nghe giọng hát hững hờ ,
Thương người lính trận mịt mờ phương xa !
Ôm thép súng nhớ mẹ già ,
Từng đêm cầu nguyện con xa yên bình ,
Nơi đây gió núi mưa rừng
Từng đêm vọng tiếng côn trùng hòa ca ,
Ta giờ xa thật là xa
Pháo đêm ru giấc mộng ta vật vờ ,
Nhiều đêm gío lạnh sương mờ
Trong hầm giọng hát ai ca bùi ngùi !
Nhớ về phố thị xa vời
Thiếp trong giấc ngủ chơi vơi nỗi buồn

Kreck 1971

 

Mai tôi chết đừng mang tôi ra biển

(Trả lời bài Mai tôi chết hãy mang tôi ra biển của thi sĩ Du tử Lê)
Mai tôi chết đừng mang tôi ra biển.
Nắm tro tàn xin rải khắp quê hương ,
Nơi hành quân xưa trên khắp núi rừng.
Để được gặp bạn bè tôi nằm đó,

Để thấy lại Kon Tum trong khói lửa
Hay Quảng Trị xưa anh dũng kiêu hùng
Rải tro tôi trên thị trấn Bình Long
Nơi đồi gió bao lính dù nằm xuống

Mai tôi chết đừng mang tôi ra biển
Sóng dập vùi thân xác biết về đâu ?
Tro bụi tôi xin rải tận tuyến đầu.
Để nhìn lũ Cộng quân đang bán nước,

Thác Bản Giốc ải Nam quan ngày trước,
Bây giờ đây đã dâng hết cho Tầu
Tro tàn tôi xin rải tận Cà Mau.
Hay Phù Cát Bồng Sơn cùng Cửa Việt,

Mai tôi chết đừng mang tôi ra biển,
Mang tro tôi về Bình Giả Phước Long,
Nhớ năm xưa cùng chiến hữu một lòng,
Vung thép súng giữ lời thề ngày trước.

Mai tôi chết xin được như mơ ước,
Để tro tàn tôi bay khắp không gian.
Quê hương ơi ! .. Tôi xin được một lần,
Nắm tro bụi thấm vào lòng đất mẹ .

 

Người có thấy không?

Lâu lắm giờ tôi mới trở về,
Thăm quê để nhớ lại tình quê,
Tôi nghe người nói giờ vui lắm.
Mà thấy trong lòng đau tái tê!

Người có thấy không giữa phố phường?
Một đàn em bé rất tang thương!
Xin chút cơm thừa cho đỡ đói,
Không chốn nương thân giữa đời thường.


Người có thấy không những cụ già?
Bán từng vé số dặm đường xa.
Dầm mưa dãi nắng chân khô mốc,
Kiếm bát cơm lưng đủ gọi là.


Người có thấy không giữa đời thường?
Bao người quyền quí dát kim cương.
Ngày xưa là khỉ trong rừng thẳm,
Hút máu nhai xương mới lạ thường!


Người có thấy không chốn học đường?
Thầy cô nhũn nhặn học trò cương?
Bố mẹ đại gia con đại náo.
Xã hội vô luân loạn cương thường.


Người có thấy không giữa chợ trời?
Buôn người gả bán tít mù khơi?
Đất khách lưu đầy thân con gái,
Tuổi vẫn đương xuân đã hết đời.


Người có thấy không những mẹ già?
Cắt lòng đau xót gả con xa.
Ngày xưa chinh chiến không ly biệt ,
Nay mất con rồi biệt phương xa.


Người có thấy không chán làm người?
Trẻ cùng thần chết lắm cuộc chơi?
Xì ke hút xách đua cao tốc,
Bỏ học chơi bời óc rỗng tơi.


Người có thấy không trong vũ trường?
Đèn mờ cùng điệu nhạc du dương,
Bao người gái nhỏ làm vũ nữ,
Khóe mắt buồn vương kiếp đoạn trường!

Người có thấy không những thằng hèn?
Áo gấm về làng để khoe khoang,
Thản nhiên vui thú trên thân xác
Của gái nghèo đi kiếm đồng tiền!!

Người có thấy không bọn cầm quyền?
Có tiền, có thế sống như tiên
Hoàng Sa, Bản dốc, Nam quan đó
Bọn chúng dâng lên để lãnh tiền!

Người có thấy không những nấm mồ?
Bạn bè nằm xuống thuở xa xưa,
Bây giờ hoang lạnh không nhang khói!
Chết vẫn chưa yên một nấm mồ!

Bây giờ tôi đã trở về đây.
Thăm quê lòng chợt thấy u hoài!
Quê mẹ giờ đây xa lạ quá,
Uất nghẹn trong lòng ai có hay????

Ngọc Trân

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2010