Xuân TÂN MÃO - SỐ 49 - THÁNG 01 NĂM 2011

Thơ Lê Ngọc Trùng Dương

 

Sonnet D’Avers

Ma vie a son secret, mon âme a son mystère,
Mon amour éternal en un moment conçu.
Le mal est sans espoir, aussi j’ai dû le taire.
Et cell qui l’a fait n’en jamais rien su

Hélas! J’aurai passé prè d’elle inaperçu
Toujours à ses côtés et pourtant solitaire,
Et j’aurai jusqu’au bout fait mon temps sur la terre,
N’osant rien demander et n’ayant rien reçu.

Pour elle, quoique Dieu l’ait faire douce et tender,
Elle ira son chemin, distraite et sans entendre,
Ce murmure d’amour s’élever sur ses pas.

A l’austère devoir pieusement fidèle,
Elle dira lisant ces vers tout remplis d’elle:
“ Quelle est donc cette femme? Et ne comprendra pas.

                        Félix Arvers ( 1806-1850 )

Đoản Khúc Chàng Avers
Tình Đơn Phương
 

Thoáng giây gặp gỡ buổi ban đầu
Phong kín lòng ta  mối tình sâu,
Tình trong khoảnh khắc thành thiên cổ,
Nhưng người gieo khổ hiểu gì đâu?

Đơn phương câm nín tình vô vọng !

Kề bên sống cận quanh nàng
Gần trong gang tấc, sao ngàn xa xôi !
Cho dù sống cạn một đời
Tình câm nào dễ đôi lời tỏ phân.

Trời ban:  nhan sắc hiền ngoan,
Đường trần lơ đãng đâu màng đến ta,
Lời buồn than dưới chân hoa,
Nàng đâu có biết tình ta u hoài !

Vốn người đức hạnh đoan trinh,
Xem thơ đâu biết là mình ở đây.
“ Hỏi ai người thiếu phụ nầy ?”
Hồn nhiên nàng tự  thơ ngây vấn lòng.

11/24/10.  Lê Ngọc Trùng Dương phiên dịch.

 

Love

How do I love thee? Let me count the ways.
I love thee to the depth and breadth and height
My soul can reach, when feeling out of sight
For the ends of being and ideal grace.
I love thee to the level of every day’s
Most quiet need, by sun and candlelight.
I love thee freely, as men strive for Height;
I love thee purely, as they turn from Praise
I love thee with the passion put to use
In my old griefs and with my childhood’s faith.
I love thee with a love I seemed to lose
With my lost saints-I love thee with the breath.
Smiles , tears, all of my life!- And if God choose,
I shall but love thee better after death.

                        Elizabeth Barrett Brewning  ( Sonnets from the Portuguese, 1874 ).

Tình Yêu

Như thế nào, em đã yêu anh ?
Thì em xin kể ngọn ngành cho nghe
Yêu anh thăm thẳm vực sâu
Yêu như biển rộng, như mầu cao xanh

Yêu cạn hồn, cảm quan không thấy
Cuối cuộc đời, ân sủng  siêu nhiên
Em yêu anh như ngày qua thầm lặng
Rất âm thầm dưới nến, ánh chiêu dương

Yêu thanh thản em hướng về cao cả,
Yêu đơn thuần em bất chấp khen chê.
Yêu tha thiết đem nhiệt tình khai dụng,
Suy tư  xưa, niềm tin thuở xuân đời.

Em yêu anh như cuộc tình sắp vỡ
Mất ngôi thánh, em yêu bằng hơi thở,
Nước mắt, nụ cười, yêu cạn đời thôi.
Còn như thiên mệnh định rồi,
Yêu hơn, khi bỏ cuộc đời trần gian !!!

12/07/10. Lê Ngọc Trùng Dương phiên dịch.

                       

Khi Em Quay Gót

Em hỏi anh: “ Quay Gót Được Không ?”
Cũng là khi cõi lòng anh tan nát
Ngày vui nào ta trao lời thơ nhạc,
Giờ chỉ còn là di niệm buồn đau!

Mai xa em thiên đường thành sa mạc !
Linh hồn tôi là chiếc lá đơn côi
Lá rụng rơi, tơi bời  trong gió lạnh
Còn khổ đau, riêng tôi với tình yêu!

Mai em đi, lòng thơ sầu câm lặng
Mai tôi đi, buồn lắng bước cô liêu
Đời mênh mông, hoang lạnh tiêu điều,
Mưa tím rơi nhiều!  Cuộc tình phai lãng!

Tình đôi ta không bao giờ đơn giản,
Tình đôi ta, cơn sóng tràn lãng mạn,
Lỡ  muộn rồi chuyện tình buồn vô hạn
Quên được không?
Hay sớm nhớ chiều mong !

Đã xa rồi! Sao vẫn nhớ thương nhau?
Đêm khắc khoải nữa hồn đau tưởng tiếc,
Còn gì đâu?  Hai phương trời cách biệt
Lòng bâng khuâng ngóng đợi chốn xa nào !.

Đâu có lời nào trách cứ tôi.
Hai ta duyên số trời chia đôi,
Buồn sao định mệnh nhiều oan nghiệt!
Lỡ chuyện tình thơ, lỡ mộng hờ!

Hạnh phúc rồi tan như giấc mơ,
Còn tôi nuối tiếc chuyện tình thơ,
Chờ mong từng phút giây mòn mỏi,
Mà chỉ hoài công phút đợi chờ !

Chuốc đắng mình tôi cạn chén sầu,
Chập chờn, thao thức suốt đêm thâu, 
Dáng em mờ nhạt màu nhân ảnh,
Mưa buồn giăng tím cả trời ngâu !

12/08/10. 

 

Xin Lỗi

Anh đắn đo, tình ta nhiều nông nỗi
Thôi thì ta kết bạn đỗi tình yêu
Em câm nín vì lòng không muốn dối
Xót xa nhiều khi giữ bạn làm yêu.

Anh xin lỗi em bảo không có lỗi,
Thì xin em chút tội để còn vui,
Xin tạ tình bằng một nụ hôn môi
Và tạ lỗi, nụ hôn nồng trên má.

Em bẽn lẽn, ô hay anh kỳ quá,
Thôi anh đừng làm em phải suy tư
Nếu như em còn có chút tình dư,
Mai em sẽ trao anh làm kỷ niệm.

Ngôi nữ hoàng anh trao em vương miện
Em đăng quang trong cung điện tình yêu.
Trên vàng son từng nhịp gót diễm kiều,
Mời em bước vào thiên đường tình ái.. 

01/14/11
Lê Ngọc Trùng Dương

                                                                      

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2011