SỐ 54 - THÁNG 4 NĂM 2012

 

Thơ Huỳnh Kim Khanh

Tình như đã chia xa

Đêm ấy hai ta hò hẹn
Mà đêm rời rã giấc mềm
Đêm ấy chờ em cuối phố
Nghe rợp tình ta đêm đen

Ta đợi chờ em đêm nay
Áo em mờ tỏ lối gầy
Bàn tay ta chờ đợi
Bờ tóc em bay bay

Yêu em mòn mỏi cô đơn
Ta vuốt mông em dỗ hờn
Tà áo em e ấp
Hôn em nét sầu cô đơn

Có phải ta đã chờ em?
Từ khi nguyệt chiếu bên thềm?
Từ khi tình ta lỗi hẹn
Từ thủa chờ em thâu đêm?

Ta đứng đó chờ em
Khi đêm mòn mỏi ru thềm
Khi bước em rời rã
Khi ta chờ đợi đêm đen

Ta ghe tình đã chia xa
Ta nghe tình yêu nhạt nhòa
Ta nghe đâu đây tình lỡ
Yêu em tình đã chia xa!

Ta vuốt bờ mông em
Công viên mờ lối dõi tìm
Hôn em nụ cười vụng dại
Tay ta mòn mỏi đêm đen

Ta đợi em mùa thu ca dao
Áo em bay rợp giấc mơ nào
Bàn tay ta lượn vùng cung cấm
Em đến khi tình mới tiêu diêu

Ta uống môi em chiều đam mê
Bàn tay ta lạc lối đi về
Bờ môi em lạc vùng cung cấm
Nguyễn Triệu, Lưu thần phút tái tê

Tình đó bây giờ đã chia xa
Yêu em tình cũ đã nhạt nhòa
Đêm nay một mình trên gác
Ta nghe tình đã chia xa!                     

 
Tình yêu bóng tối

Trong bóng tối bàn tay ta sờ soạng
Bờ mông em vung tròn nét tình yêu
Hai bờ vú em chòng chềnh như thuyền ghé bến
Ta vuốt vùng bí mật em hoa cỏ dịu mềm

Đêm ta đợi chờ em
Đêm ta nghe tình lỡ
Đêm ta tình điên
Bàn tay ta rợp ưu phiền

Có phải ta chờ em đã lâu
Từ khi lá úa rợp trời Ngâu
Từ khi lời nói yêu ngây dại
Từ thủa đợi chờ em đã lâu

Ta nhớ từng đêm ta cô đơn
Yêu em mòn mỏi gió qua thềm
Chờ em trên gác buồn hiu hắt
Đâu đó em về nẻo tối đen

Bờ cỏ âm thầm trên lối xưa
Đêm nay tình chết giữa trời mơ
Bàn tay ta rợp vùng cung cấm
Lời nói yêu em bỗng dại khờ

Ta biết tình ta cũng chia xa
Nụ hôn ngày cũ đã nhạt nhòa
Tìm em giữa cỏ đời hoang phế
Tình chết bên bờ song bơ vơ

Ta vuốt bờ mông em
Mắt em chờ dõi tìm
Bờ mô em vụng dại
Yêu em tròn đêm đen

Ta đứng chờ em giữa khuya
Áo em e ấp hững hờ
Ta chờ em mòn mỏi
Em đến mùa thu bơ vơ

Đêm nay ta đưa em về
Trên lối đường mòn lê thê
Đêm nay ta nghe tình lỡ
Nghe niềm yêu bỗng ê chề

Ta dìu em trên nẻo cô đơn
Bờ mô em đượm nét dỗi hờn
Bàn tay ta vượt cùng cung cấm
Bờ tóc em mùa thu lãng quên...

                                                                       
Tóc em đẫm mùi dạ lý hương

Khi ánh hoàng hôn đã úa tàn
Ta nghe long quạnh quẽ miên man
Chờ em phố vắng đường heo hút
Trên lối về chân bước dồi hờn

Tà áo em bay trong tịch liêu
Bò môi em đượm nắng ban chiều
Mắt em lặng nét buồn xa vắng
Ta lặng người trông dáng mỹ miều

Em đến như mùa thu công viên
Mình ta lặng lẽ cố tìm quên
Từ trong tiềm thức đêm huyền thoại
Ta đã chờ em lã giấc mềm

Em bước đi trong chiều hoang mang
Ta nghe nặng trĩu nỗi sầu thương
Tình ta đã lướt theo chiều gió
Ta đứng chờ em cuối nẻo đường

Kỷ niệm bây giờ một khoảng không
Chờ em đã mấy kiếp phiêu bồng
Giờ đây em đến lòng bỡ ngỡ
Quên hết từng đêm nhớ chập chùng

Ta muốn tỏ lời yêu em
Mà sao long quá yếu mềm
Mà sao giọng ta tắt nghẹn
Nhìn em từng bước chân chim?

Ta bước lần theo bóng dáng em
Mắt ta nhìn bóng nắng qua thềm
Áo em bay rợp chiều hoang phế
Thân thể em từng nét họa dịu êm

Trong một phút lòng ta phơi phới
Ta đã tìm ra nghĩa cuộc đời
Ta bước theo em hơi thở ta chới với
Em vẫn vô tình bàn tay nhỏ buông lơi

Rồi em bước vào vườn nhà em
Cổng xưa hé mở nắng gieo thềm
Ta lách theo em sau hàng dậu
Bóng em khuất nẻo chiều lặng im

Ta đứng một mình trong vườn em
Mắt ta mòn mỏi, dõi tìm
Êm ở sau màn khép kín
Để ta đứng đó chờ em

Thời khắc vô tình như nước trôi
Ta nghe long da rối tơi bời
Rồi đêm vội vã rơi cùng khắp
Ta vẫn chờ em không thôi

Rồi bóng trăng từ đâu hiện ra
Nhả từng tia sáng trắng ngọc ngà
Mình ta đứng đó vùng u tối
Dưới bóng tang cây đứng hững hờ

Ta đứng chờ em chắc đã lâu
Vầng trăng vừa đã xế ngang đầu
Dáng em ẻo lả vùng sương khói
Mái tóc em dòng suối màu nâu

Ta đứng đó ngắm nhìn em
Bước em lặng lẽ bên thềm
Ta nhìn em, em nào biết
Ta gã si tình trong đêm

Em ngồi xuống ghế trong vườn
Mắt em mòn mỏi cô đơn
Ta muốn bước ra khỏi vùng tối
Đến bên em tỏ lời yêu thương

Rồi ta bước đến gần
Dài lâu ta phân vân
Mình tuy chưa hò hẹn
Nhưng tình đã cô đơn

Ta đến gần em hơn
Nghe trong dạ bồn chồn
Nghe tình ta vừa lỡ
Trên lối mòn đêm đen

Ta nghe mùi dạ lý hương
Tóc em xõa xuống nghê thường
Có phải ta chờ em từ độ
Tình mỏi mòn cuối song Tương?

Ta nhìn em đêm nay
Bờ môi em tràn đầy
Ta nghe tình chới với
Giữa cõi trời mây bay

Tóc em đẫm mùi hương dạ lý
Ta đứng nhìn em dưới ánh trăng thề
Nghe đâu đó cuộc tình lỗi hẹn
Trên lối đi về hồn đắm đuối đam mê              

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2012