SỐ 59 - THÁNG 7 NĂM 2013

 

thơ Ngọc Trân

Nhớ người bạn dù vừa quen đã mất

Mẹ tao muốn tao làm lính kiểng,
Lính kiểng châu thành lính phất phơ.
Tao muốn đời tao như cách gió,
Ai đem nhốt gió được bao giờ.

Cố thiếu úy Dù

Đọc thơ anh viết ngày xưa,
Thấy như trong gió hoa dù đang bay,
Lời thề trường mẹ con đây.
Anh đi vì  nước hăng say diệt thù.
Sá gì một chút riêng tư.
Anh xem cái chết nhẹ như lông hồng,
Ra đi anh quyết một lòng.
Ngày về quê mẹ xuân hồng hoan ca.
Anh sẽ phụng dưỡng mẹ già,
Cùng nhau sống dưới mái nhà yên vui.
Khi đất nước hết chia đôi,
Quê hương sẽ sạch bóng loài cộng nô.
Anh về xếp cánh hoa dù.
Trường xưa bạn cũ vui đùa cùng nhau.
Tôi anh vừa mới quen nhau,
Tri âm chén rượu tâm đầu cười vui.
Hôm tin về luống ngậm ngùi,
Cánh dù đã bọc thây người hùng anh!
Giờ  đọc lại vần thơ anh,
Lời thơ kiêu dũng vang danh ...nhảy dù

 

Ngày của mẹ

Tóc bạc trắng đời còn bao lâu nữa?
Lưng đã còng vì mãi gánh đời con!
Nhìn mẹ đi run rẩy sắt se buồn!
Con với mẹ thời gian thu ngắn lại.

Ngồi nhớ lại những ngày xưa thân ái,
Con lớn lên trong trìu mến mẹ hiền.
Nuôi chúng con lòng mẹ thật vô biên,
Ơn nghĩa mẹ bao la hơn vũ trụ.

Mẹ yêu ơi ! Con vẫn luôn ghi nhớ.
Lời người khuyên khi con bước vào đời.
Sống nhân hòa nên giúp đỡ mọi người,
Đời cạm bẫy đừng đua chen vội vã.

Thời gian ơi ! sao thời gian nhanh quá.
Con giờ đây cũng đã quá nửa đời.
Nợ tang bồng đã gẫy gánh làm đôi,
Nơi xứ lạ đắng cay cùng thân phận.

Ngồi nhớ mẹ suốt đời luôn lận đận.
Trong chiến tranh mong ngóng những con xa.
Lòng lo âu nên tuổi mẹ chóng già,
Tin chiến trận càng làm người lo lắng.

Hòa bình về không được như mong ước,
Thương cho con đầy ải chốn rừng sâu!
Mẹ từng đêm cầu nguyện trong lo âu!
Cho con trẻ được bình yên sum họp.

Ngày của mẹ chúng con xin cầu chúc,
Cầu mong người luôn sức khỏe bình an.
Được sống lâu với con cháu đầy đàn,
Chúng con mãi trong vòng tay yêu dấu.

Và mỗi ngày đều là ngày của mẹ

Con lớn lên trong tình thương của mẹ,
Trong niềm vui hy vọng của người cha.
Công ơn người sinh dưỡng quá bao la.
Biển và núi cũng không sao sánh được.


Bao năm trời nhọc nhằn nuôi con lớn,
Rồi một ngày gạt nước mắt phân ly!
Tiễn con ra mãi tận chốn biên thùy.
Bỏ đèn sách ra đi vì đất nước.

Thời loạn ly mẹ cha đều mơ ước,
Một ngày vui đất nước được thanh bình.
Bỏ sau lưng ngày khói lửa đao binh,
Cùng xây dựng một ngày mai tươi sáng.

Nhưng ngờ đâu một ngày thôi lửa loạn!
Nhiều gia đình ly tán bỏ quê hương!
Gia đình ta cũng chịu cảnh đoạn trường!
Bao chiến sĩ chốn rừng sâu đầy đọa.

Trên biển cả làm mồi cho loài cá!
Trong rừng sâu chướng khí phải bỏ mình!
Mẹ cùng cha chịu bao cảnh điêu linh!
Bị trù dập bởi vì con là ..."ngụy"?

Ngày trở về xác thân con tiều tụy!
Được hồi sinh trong hơi ấm mẹ cha,
Rồi thời gian bao khổ ải trôi qua.
Nơi xứ lạ gia đình ta sum họp.

Đất tự do cùng nhau xây mộng ước.
Cha tuổi già đã cỡi hạc quy tiên!
Mẹ cô đơn với ngày tháng muộn phiền!
Tóc bạc trắng lưng còng theo năm tháng!

Đến thăm mẹ con xót xa lo lắng,
Câu ca dao mẹ tựa chuối chín cây,
Trong lòng con vẫn cầu nguyện từng ngày.
Mong mẹ mãi bình an và vui khỏe.

Nơi xứ người hôm nay ngày của mẹ.
Chúng con xin dâng mẹ đóa hồng tươi,
Mong sao con vẫn mãi ở bên người,
Và mỗi ngày đều là ngày của mẹ .

Ngọc Trân

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2013