SỐ 62 - THÁNG 4 NĂM 2014

 

Viết cho anh… Chuỗi ngày gian nan

Kim Loan

Anh thương…

Về đây vắng bóng anh rồi em lo sợ làm sao, sợ lại phải chia cắt thêm hai miền Trung – Nam. Đôi khi thầm nghĩ, nếu anh đã vào được Sài Gòn còn em lại ở Qui Nhơn thì… trời ơi… buồn nẫu ruột, phải không anh.

Tâm trạng chung lúc này ai cũng nghĩ là “xong” cho rồi… để mọi gia đình được gặp nhau vì ai cũng có người nhà vào được trong Nam cả.

Thế rồi mọi chuyện cũng đã kết thúc… Ai nấy thở phào nhẹ nhõm và bọn mình sẽ được gặp nhau anh nhé ! Nhưng không ngờ, ngày này qua tháng nọ tin tức về anh vẫn bặt âm vô tín. Em lo sợ thật rồi, không biết bây giờ anh ở đâu, anh ơi… Nhớ sớm báo tin cho gia đình nhé ! Đôi khi em nghĩ biết đâu anh đã ra nước ngoài rồi thì sao.

Viết đến đây lòng em buồn rười rượi… Vậy anh có hiểu cho tâm trạng em lúc này như thế nào không, hả anh ?

…   …   …

Bẵng đi một thời gian khá lâu gia đình nhận được tin của anh do người bạn hàng xóm ở cùng trại với anh báo về cho biết anh vẫn còn sống và đang ở trại Tổng Binh / Phú Yên.

Hôm đó Út Sương (em gái anh) chạy qua báo tin, mừng quá em nghe không rõ, lại hóa ra mình nghe nhầm là anh đã về, đang ở bên nhà; nên em tức tốc chạy trước bỏ cả Út Sương chạy theo muốn hụt hơi luôn. Đến nơi, chẳng thấy anh đâu cả… Buồn năm phút nhưng cũng được an ủi phần nào rồi đó anh.

Kể sao cho hết nỗi mừng vui của Ba anh, tuy vậy nhưng bác trai lại lo sợ vu vơ rồi chợt nhớ về những cử chỉ thân mật hiếm thấy của anh đối với hai bác trước ngày “xong” Qui Nhơn. Bác kể lại, tuy anh tuổi đời gần “ba bó” thế mà lại “nhõng nhẽo” như em bé, tự nhiên chui vào nằm giữa hai bác, bất chợt ôm hôn Ba anh rồi lại Má anh. Và tình cờ em đem tấm thẻ bài mà anh gởi em trao lại hai bác, khiến bác trai thấy lạ, thầm nghĩ điềm gì đây ? Những ngày kế tiếp lại chẳng có tin tức gì về anh cả, nên hai bác càng lo lắng hơn. 

Nỗi lo lắng cho anh của bác trai làm em khâm phục bác lắm anh ơi. Tuy tuổi già sức yếu nhưng vì nóng lòng thương anh nên ngay ngày hôm sau bác đã vội khăn gói lên đường đi thăm anh. Sau này nghe Ba anh kể lại phải vượt qua biết bao nhiêu núi đồi mới đến được trại Tổng Binh – nơi khét tiếng nhất Phú Yên về rừng sâu nước độc, em lại càng ngậm ngùi thương xót anh hơn.

Lâu lắm rồi mới thấy lại nét chữ của anh do bác trai đem về, em cảm động lắm, không biết khi nào em mới có duyên được gặp anh cho thỏa lòng mong nhớ đây. Vậy là điều thầm ước của em đã được toại nguyện nhưng lại lo lắng thêm, vì có người bạn ở cùng trại Sơn Định / Phú Yên với anh nhắn về cho biết là anh đang bị sốt rét ác tính, nằm mê man suốt bốn ngày đêm nên phải đem thuốc hồi sức và sérum lên gấp cho anh. Em được tin này sau chị Hai và chị đã vội bỏ con dại đem thuốc gấp lên cho anh thay vì bác trai đi vì bác đang ở trên rẫy Vân Canh anh à.

Vì nóng ruột đi thăm anh, em xin nghỉ dạy hai ngày, và Hoa (em gái anh) nằng nặc đòi đi theo em. Khi hai chị em xin phép ông Nội và Ba Má của anh thì cả nhà òa lên khóc làm em giật mình rồi thầm nghĩ chắc là anh gặp chuyện chẳng lành rồi… Vì thế đã lo em lại càng sốt ruột thêm. Anh có ngờ không, lúc đầu Nội nhất định không muốn cho em đi thăm anh đâu vì cứ sợ anh đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, mà lại gặp em rồi xúc động mạnh thì nguy hiểm lắm. Nhưng thấy em cương quyết quá và may nhờ có Bu em sang nhà anh thăm hỏi về tin anh bị bệnh nặng, rồi tiện thể nói giúp em vài lời để gia đình yên tâm mà cho phép đi thăm. Nhờ vậy mà Nội mới xiêu lòng đổi ý đó anh à, và Nội cứ dặn dò mãi là hai chị em khi gặp anh phải cố gắng kềm lòng, không được khóc đấy nhé !

Thật cảm động vô cùng khi thấy ai cũng lo lắng và thương cho anh hết. Phần em chỉ còn biết cầu mong Ơn Trên che chở cho anh thoát qua cơn bệnh hiểm nghèo này.

Sau khi gia đình đồng ý, hai chị em chuẩn bị lên Sơn Định thăm anh đây. Vậy là chuỗi ngày gian nan của bọn mình vẫn còn dài… anh há !?

Đêm nay thao thức chờ sáng, em thầm khấn vái Thần Núi Thánh Rừng phò hộ cho anh của em sớm được tai qua nạn khỏi để về với gia đình, với em anh nhé !

Kim Loan
(Cali, tháng Hai / 2013)

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2014