SỐ 69 - THÁNG 1 NĂM 2016

thơ Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 Mùa  Xuân Đà Lạt

Rồi thì mai em sẽ trở về
Tạm biệt nhé buổi sớm mai Đà Lạt
Và tạm biệt những hàng cây ngơ ngác
Bụi đỏ, sương mù, đồi dốc chao nghiêng…

Những con đường rất đỗi ngoan hiền
Chiều rực lên ánh nắng vàng trải lối
Con dốc dài làm đôi chân mỏi
Mây ở đâu về quyện phấn thông bay

Rồi thì mai em tạm biệt nơi đây
Những hoàng hôn thành phố như cổ tích
Ngày tháng qua vơi dần bao trang lịch
Mà nỗi niềm sao chẳng thể nào vơi…

Dường như mùa xuân đã đến nơi rồi
Hoa cúc quỳ rực vàng quanh đồi núi
Không gian trẻ như chưa từng có tuổi
Đà Lạt trăm năm đã bừng giấc mộng rồi.


THÔNG  ĐIỆP  MÙA  XUÂN

Mỗi lần rời nhà đi xa em chẳng nhớ gì
Chỉ nhớ tiếng chuông điện thoại reo lên những sáng
Khoảng cách xa nghìn trùng chợt gần về một thoáng
Khi bên tai em anh thầm thì  “…Nghe rõ không em?”
Mỗi lần đi xa ngày dài, dài thêm…
Cứ nghe tiếng chuông điện thoại nhà ai
Em cũng muốn quay về bên máy
Chỉ giọng nói thôi mà em cảm thấy
Anh rất gần như đang quanh đâu đây
Tiếng nói anh thân thiết ở đầu dây
Mang hơi ấm cho mùa xuân đang tới
Mang hương sắc cho ngàn hoa đang đợi
Mùa xuân còn  ẩn nấp ở tim ta
Cứ mỗi lần rời nhà đi xa
Lại lo anh sẽ buồn khi bấm máy
Không có em trả lời anh có thấy
Một chút gì thiếu vắng ở chung quanh? . . .

Hồ  Thụy  Mỹ  Hạnh
http://hothuymyhanh.blogspost.com/

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2016