SỐ 82 - THÁNG 4 NĂM 2019

 

thơ Nguyễn Linh Khiếu

 

Nụ cười thiếu nữ Bodhgaya

nhà sư trẻ chỉ cho ta nụ cười rạng ngời sa thạch
hóa ra bức tường cổ quanh thánh địa Bodhgaya vô vàn nụ cười thiếu nữ
các nàng thủy chung bên gốc bồ đề thái tử tu chứng quả
mấy ngàn năm vẫn nụ cười bí ẩn lẳng lơ

dưới gốc bồ đề ngày xưa chàng thái tử chắc buồn cười lắm
tiếng cười các thiếu nữ Idian lảng bảng huyền hoặc đa tình
người thành Phật thong dong vô biên sinh tử
người không thành Phật nụ cười thiếu nữ tươi tắn vĩnh hằng.

 

Bình gốm India

mang về từ New Delhi
chiếc bình gốm hăng hăng cay cay say ngây ngất
nõn nà lồng lộng thướt tha 
ngồn ngộn nở nang
bất khả luận bàn
vun vút bay miền trời thổn thức

bình gốm đoan trang trên bàn
mỗi khi đổ đầy nước
sừng sững vươn lên chọc trời tháp Qutab Minar tháp Mahabodhi tháp Lotus

mỗi khi đổ đầy nước
nghiêm trang ngôi đền Lakshmi Naraya ngôi đền Askhardarm đền Jama Masjid

mỗi khi đổ đầy nước
hân hoan vang lừng giai điệu chiêng trống kèn sáo nồng nã căng mẩy chín mọng vũ nữ Nam phương

mỗi khi đổ đầy nước
lắc lư quay tít nhảy múa rộn rã nhịp điệu của voi của bò của chim của rắn của mắt môi ngực bụng đùi háng và các nhịp điệu liền kề nguy nga sóng sánh long lanh dào dạt

bình gốm India đứng trên bàn
vàng bạc ngọc ngà tơ lụa gấm vóc hương liệu lạc đà tôn giáo triết học thi ca âm nhạc hội họa vô tận hành trình sa mạc 

mỗi khi đổ đầy nước
sừng sững đứng dậy kinh kệ xác tín lướt thướt ướt nhòe.

 

Sông Hằng

thả xuống sông Hằng một ngọn nến
một dải hoa
một xác tín 
duyên kiếp rưng rưng vô vàn duyên kiếp
linh hồn hân hoan hằng hà sa số linh hồn

long lanh giọt nước
rười rượi lênh láng lòng tay
phong phanh vô vàn thế giới
thao thiết biết bao vị lai
đầm đìa bao nhiêu tiền kiếp
mênh mang sông Hằng sóng sánh tan cùng nắng gió vô thường

xưa cùng ai thì thầm
sông Hằng mẹ ta
cùng ai mơ một dòng thiêng mải miết
một bến bờ thiêng xanh mướt
một đời sương sớm tinh khôi
một tình văn vắt trăng non

cùng mơ một duyên phận
duyên phận không phải giấc mơ duyên phận tiền định
cùng mơ một cuộc đời
cuộc đời ta không của một ta của biết bao ta khác
cùng mơ một kiếp người
nườm nượp vô lượng kiếp mây trôi gió thổi lênh đênh

vô vàn năm trở lại sông Hằng
tươi nguyên giấc mơ thời mơ ước
linh thiêng vẫn sông
linh thiêng vẫn cát
linh thiêng vẫn nước
linh thiêng vẫn người
mải miết trần gian xanh biếc
biền biệt nông nỗi tinh khôi

thả xuống sông Hằng một ngọn nến
một dải hoa
một xác tín
một ta.

 

Sa Hằng

cầm trên tay một nắm cát
gió thổi bay biền biệt trời xanh
cát chảy ròng ròng dịu dàng nước mắt
dọc triền sông những miền thôn dã hằng hà sa số

trở lại sông Hằng một chiều non tươi
nước chảy chon von bóng người thổn thức
ngày xưa cát có thế này không
ngày xưa mây có thế này không
ngày xưa nước có thế này không
ngày xưa ta có thế này không

hằng hà sa số ta sông Hằng
trời ròng ròng trong đất
đất ròng ròng trong nước
nước ròng ròng trong cát
cát ròng ròng trong ta
ta ròng ròng chảy siết những chiều xuân hoa cỏ líu ríu chân trời

li ti trên tay một hạt cát
nguy nga vũ trụ trong lòng tay
một vũ trụ điệp trùng vũ trụ
một ta trong bạt ngàn ta
khôn cùng ngả nghiêng lấp lánh
cát là ta hay ta là cát
buâng khuâng nước chảy sóng nổi mây bay

sông Hằng đầm đìa những miền trời ta đứng đợi ai
một chiếc lá đề xanh ngắt
lai láng một cánh sen hồng
linh hương xa xăm linh hương thăm thẳm
nhớ thương dịu dàng nhớ thương mơn mởn
thao thiết nhớ thương vì sao thương nhớ không trở lại bao giờ

long lanh sa Hằng miên man cát
hằng hà sa số ta vô bờ bến trôi dạt nổi nênh.

 

Hoàng hôn Việt Nam Phật quốc tự

nhà sư trẻ dẫn ta lên sân thượng trai phòng Việt Nam Phật quốc tự
xung quanh tráng lệ những ngôi chùa của những quốc Phật tạo thành một hợp chủng quốc chùa chiền
ngôi chùa Việt thênh thang giữa cánh đồng mênh mông nước mênh mông màu xanh mênh mông ánh chiều thôn dã
chỉ có bầy chuồn chuồn nhào lộn bầy sóc tung tăng nhảy múa bầy chim ríu ran thuấm nhuần kinh kệ
nhân dân trong làng nghe nói chẳng có người nào là Phật tử

chùa Việt dù xa đất Việt ngàn ngàn cây số vẫn phảng phất tâm hồn Việt
mái cong sừng sững vươn lên như dáng nước cong vút hiên ngang
vẫn đức Phật từ bi mang gương mặt thần thái những thiện nam tín nữ Việt
vẫn tiếng chuông ngân nga tiếng mõ lỏng lẻo tiếng kinh chậm rãi tiếng người trễ nải tiếng ê a hư ảo lảo đảo huyền hoặc trong hoàng hôn tím sẫm khói sương bảng lảng bóng người lãng đãng hồn vía quê nhà

ngay trước mặt là Bodhgaya cây bồ đề hùng vĩ thiêng liêng Đức Phật tu chứng quả
thì thầm trong gió những cánh đồng cơ khổ hoang hoải uể oải ngô ngải bùn đất ngũ cốc chen chúc cùng hoa dại cỏ hoang
văng vẳng trong ánh hoàng hôn yên bình tâm người thanh tịnh hồn người phiêu linh cánh chim dập dờn về tổ tiếng Ngài trăng trối

này các Tỳ Kheo, sau khi ta diệt độ, tất cả thiện nam, tín nữ, người có lòng tin nơi Phật pháp nên đi đến bốn nơi linh thiêng và ghi nhớ rằng đây là Lumbini - nơi ta đản sinh, đây là Bodhgaya - nơi ta thành đạo, đây là Sarnath - nơi ta truyền pháp luân và đây là Kushinagar - nơi ta nhập Niết Bàn

Ngài nói
này các Tỳ Kheo, sau khi ta diệt độ, những tân Tỳ Kheo đến và hỏi giáo lý nên nói với họ về bốn nơi này và khuyên họ hành hương đến chỗ đó sẽ giúp họ thanh tịnh được các việc làm và nghiệp cũ của họ

trên sân thượng trai phòng Việt Nam Phật quốc tự hoàng hôn tĩnh lặng nơi đất Phật xa xăm
lòng miên man cùng mảnh trăng non biếc xanh cùng sương chiều cùng mây bay gió thổi những chân trời xác tín
vì sao nơi phát tích những tôn giáo lại không phải nơi những tôn giáo hưng vượng
vì sao nơi sản sinh những tư tưởng vĩ đại lại là nơi đói khổ nghèo hèn bệnh tật tăm tối hoành hành
vì sao nơi sinh nở đức từ bi hỷ xả con người lại chìm đắm trong bất hạnh bạo lực hận thù
những trí tuệ khai sáng không soi sáng nơi mình sinh ra
những tuệ giác cứu thế không cứu rỗi những linh hồn đau khổ nơi chôn nhau cắt rốn của mình
những hằng tâm sao không sinh sôi những hằng tâm nơi mình phát tâm
vĩ đại bao giờ cũng chu du trên những con đường biệt dị
vĩ đại bao giờ cũng ở ngoài những hiểu biết
vĩ đại bao giờ cũng ở ngoài những lẽ thông thường
vĩ đại bao giờ cũng khốn cùng nơi mình sinh ra
kết cục của vĩ đại bao giờ cũng là địa ngục

nhà sư trẻ cười tươi như một đứa trẻ chuyển món quà vị sư chủ trì Việt Nam Phật quốc tự gửi tặng khách hành hương
đó là pho tượng đức Phật ta đã gặp trong Mahabodhi temple nơi Bodhgaya
đó là hai vòng tràng hạt đeo cổ tay với lời nhắn những tặng vật này đều thấm nhuần Phật pháp rất thiêng liêng linh nghiệm

vị sư Tây học mang tâm Phật đến thánh địa nhà Phật dựng một ngôi chùa Việt là một thông điệp
Ngài gửi những Phật quà tặng khách lãng du là một thông điệp
khách thập phương hành hương nghìn trùng đến viếng chùa ngài vắng mặt là một thông điệp

không biết những người dấn thân nghìn trùng hành hương về Tây Trúc có hiểu những thông điệp
không biết những thi nhân thõng tay đi giữa cõi trần có cần những thông điệp.

 

Nguyễn Linh Khiếu

Tác phẩm văn học:
Chùm mơ tiên cảm (thơ 1991)
Mùa thiêng (thơ 1995)
Hoa linh (thơ và trường ca 2000)
Sa hồng (thơ và trường ca 2018)
Phồn sinh (trường ca 2018)
Beijing - Lá phong vàng, tùy văn 2018)
Dòng thiêng (thơ và trường ca 2019)
Hoa linh thảo (trường ca 2019)
Hoa khởi trinh (tùy văn 2019)

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1999-2019