đêm Hồng Ngự 
              đêm Hồng Ngự  hỏa châu suông
                nắng  khuya khoắc rọi hồn gươm đao buồn
                PTY  
                
                Đoàn  giang đĩnh rời căn cứ nổi An Long chạy về phía Hồng  Ngự lúc trời vừa trở chiều.  Cơn  mưa hè dội bóng hoàng hôn xuống mặt sông xám.   Bãi bờ xa mất hút trong mưa làm dòng sông chợt  mênh mông. 
              Buổi  sáng sau buổi họp ở bộ chỉ huy tiền phương, lúc nghe tôi báo về cuộc hành quân  phối hợp sắp tới ở Hồng Ngự ai cũng mừng ra mặt.  Hơn tháng nay chỉ quanh quẩn vùng bắc Cao  Lãnh và Bến Đá khiến cả lính lẫn quan bắt đầu thấy  cuồng chân.  Lui tới mãi cũng chỉ con  lộ buồn hiu trước tòa Tỉnh và mấy quán cà phê vắng khách.  Khúc nhạc trưa rời rạc nhàm chán như cô chủ  quán quá thì ráng làm dáng ngây thơ.  
              May  là cách Bến Đá không xa, giữa vàm sông rộng Tiền giang là cù lao Mỹ Hiệp lá  xanh rì soi bóng nước.  Rừng cây bao kín  cù lao chỉ chừa khoảng trống vừa đủ cho dòng kinh nhỏ lách vào, bỏ lại cảnh đời  cuồng nộ ngoài kia.  Những ngôi nhà nền  đắp cao mái ngói đỏ ẩn hiện sau những lùm điên điển lấm tấm hoa vàng.  Nối liền mỗi nhà với con kinh là mương nước  rộng, xuồng lớn có thể chèo vào tận đến đầu hiên nhà.  Từ ngoài sông lớn đi vào, ngôi nhà đầu tiên  phía bên trái của cô thợ may cũng là chủ tiệm tạp hóa nhỏ có bán cà phê.  Mỗi buổi sáng tôi và vài người lính đến quán  ngồi lơ đãng uống cà phê nghe nhạc, lòng biếng lười thanh thản.  Thỉnh thoảng tiếng chim cu gáy từ một bụi cây  nào đó vang lên gọi mái.  Ông già tóc búi  củ hành ngồi đan lợp trước sân nhà bỏ việc ngẩng đầu nhìn quanh, miệng móm mém  điếu thuốc vấn làm chòm râu trắng rung rung.   
              Tiếng  người sĩ quan trực phòng hành quân từ máy truyền tin rè rẹt cho biết đoàn tàu  của giang đoàn bạn sẽ vào vùng hành quân trễ hơn dự  tính.  Tôi được lệnh phải đi họp thay  ông chỉ huy trưởng của giang đoàn này để nhận bản đồ và tiêu lệnh hành  quân.  Sau một hồi văng tục, tôi gọi máy đoàn tàu gia tăng tốc độ cho kịp buổi họp  hành quân ở chi khu Hồng Ngự.  Việt,  thuyền trưởng, có lẽ vẫn còn nhớ chuyện tôi đi họp ở chi khu Mỹ An, tiểu khu  Kiến Phong mấy tháng trước, cười trêu chọc.  
              
                
                  - Ông thầy coi bộ rất có duyên với vụ họp thế này lắm.  Hay là đi phép Sài Gòn lần tới, ông thầy ghé  Thích Phú mua cặp lon thiếu tá để sẵn, đụng chuyện đỡ  lắm.  
                
               
              Cuộc  hành quân phối hợp ở Mỹ An lần đó qui mô cấp trung đoàn với sự yểm trợ của hai  đoàn tàu Tuần Thám và Ngăn Chặn.  Một  buổi chiều, đã tới giờ họp báo cáo hành quân mà sĩ quan thâm niên phía Hải Quân  là ông chỉ huy trưởng của giang đoàn Ngăn Chặn vẫn còn xỉn đâu đó chưa về.  Hai ba ông quan tàu trẻ tuổi e ngại nhìn nhau  trong lúc người sĩ quan hành quân của chi khu Mỹ An bồn chồn lo lắng đứng chờ.  
              Ngồi  trong phòng họp nhìn những sĩ quan bộ binh cao cấp, khắc khổ trong quân phục  tác chiến, tôi chợt nhớ ra chiến tranh đã kéo dài quá lâu.  Tuổi lính của họ có lẽ đã xấp xỉ tuổi đời  tôi. Những người sĩ quan can trường đã chiến đấu trên khắp vùng đất nước, đồng  bằng, cao nguyên, duyên hải, địa đầu hỏa tuyến, cuối Việt u minh... Họ đã chiến đấu để chiến thắng, để vinh danh và  để sống còn.  Mười năm.  Hai mươi năm.   Ông Đại tá nhìn tôi nghiêm khắc lúc tôi chào bước ra khỏi phòng  họp.  Tôi chỉ là một người trẻ tuổi trong  cuộc chiến này, sẵn lòng, nhưng không muốn trở nên  già nua trong đó. 
              Đoàn  tàu ngóc cao đầu phóng như bay trên mặt nước bỏ lại sau lưng dãi bọt sóng tung  trắng xóa.  Trong mưa chiều, vùng sông  rộng giữa Tân Châu và Hồng Ngự cuồn cuộn sóng nước  lai láng phù sa. Tôi nghĩ tới vùng cửa biển Vũng Tàu ngày đầu nghiệp  lính theo chiến hạm ra khơi.  Ngoái nhìn  bóng chim bay chấp chới trên bờ lau bãi sậy xao xác nắng chiều, lòng nửa rộn  ràng về những ngày biển rộng sắp tới, nửa vun ngập nhớ tiếc những ngày vui phố  xá.  
              Bờ  sông cao.  Con lộ tráng nhựa ôm vòng theo  nhánh sông uốn quanh rồi mất hút sau dãy nhà nằm dọc theo bờ sông phía phố  chợ.  Bên kia con lộ là bộ chỉ huy chi  khu Hồng Ngự.  Lính gác cổng đứng co ro trong  vọng gác, bao cát chồng cao ngang ngực.   Người sĩ quan hành quân chi khu từ bên trong bước ra hướng dẫn tôi vào  phòng họp.  Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra vài khuôn mặt quen trong phòng.  Gần một năm trước tôi đã có dịp yểm  trợ tiểu đoàn Biệt Động Quân này trong cuộc hành quân ở Tuyên Nhơn, Mộc Hóa.  Ông Tiểu Đoàn Trưởng chưa đến nên trong phòng có không khí của một câu lạc bộ  dã chiến hơn là một phòng họp hành quân.   Tôi ngồi xuống cạnh Nhân, một trong những Đại Đội Trưởng của tiểu  đoàn.  Nhân là bạn cùng khóa Võ Bị Đà Lạt  với một người bạn thân của tôi thời trung học.   Ông đại đội trưởng Biệt Động Quân có khuôn mặt hiền như con gái kể  chuyện mấy tháng hành quân ở Chương Thiện và cái chết của ông Đại Tá Liên Đoàn  Trưởng.  
              Nhân  chép miệng.  
              
                
                  - Chỉ một trái pháo mồ côi đã kết liễu một đời ngang dọc lẫy lừng. 
                
               
              Ông  Đại Tá nổi tiếng về chuyện đi hành quân bất cứ ở đâu cũng có bà vợ đi  theo.  Hồi đó tôi thường liên tưởng tới  hình ảnh ông Đại Tá râu vểnh trau chuốt, trong phim Ngày Dài Nhất.  Quân đội Đồng Minh đổ bộ lên bãi biển Normandie, đạn bắn như mưa mà ông Đại Tá vẫn kiêu  ngạo với điếu xì gà trên miệng, tay ôm con chó lông xù.  
              Ra khỏi  phòng họp hành quân, trời đã tạnh mưa nhưng trần mây thấp vẫn còn sũng hơi  nước.  Ăn vội bữa cơm chiều, tôi gọi về  giang đoàn báo cáo tình hình buổi họp và liên lạc với giang đoàn Xung  Phong.  Còn vài tiếng đống hồ nữa mới tới  giờ chuyển quân, tôi bảo các thuyền trưởng cắt người canh gác và dùng một chiếc  tàu đưa đón những ai muốn đi thăm phố chợ.   Tôi cần một ly cà phê thật đậm để thức suốt đêm nay. 
                
                Phiên  chợ chiều đã tan từ lâu. Dãy tiệm buôn e dè đóng cửa sớm vì lính tráng qua lại  đông đúc.  Trong bóng tối nhá nhem, khu  phố chợ vẫn không giấu được vẽ trù phú của một quận lỵ biên giới ở cực Tây tỉnh  Kiến Phong.  Lính Biệt Động nằm ngồi ngổn  ngang trong nhà lồng chợ, dọc theo mái hiên của những tiệm buôn, hoặc ngồi đầy  nghẹt trong những quán ăn, quán cà phê.  Tôi  gặp Nhân và vài sĩ quan bạn khác cũng đang đi tìm cà phê.  Chúng tôi đi mãi về phía cuối phố mới tìm ra  được một quán cà phê vắng người.  Nhìn lũ  người gươm đao, cô hàng cà phê cuống quít mở lớn băng nhạc thật lính.  Tôi ở  miền xa.  Trời cao đất lạ.  Nhiều đông lắm hạ.  Nuối tiếc đi qua.  Thiếu bóng đàn bà... Tôi hỏi những người  bạn mới.
              
                
                  - Mấy ông muốn nghe nhạc khác không ?
                    - 
                    Ừ, ông vào hỏi cô chủ quán coi có băng nào khác không.  Nghe hoài mấy bài này mệt tai quá.  
                
               
              Tôi  lấy trong túi áo ra hai băng nhạc cassette.
              
                
                  - Khỏi cần.  Tôi có thói quen đi  đâu cũng mang theo vài băng ruột để phòng hờ trường hợp như tối nay.  
                
               
              Chúng  tôi ngồi uống cà phê nghe nhạc.  Nhân kể  chuyện năm đầu ở Võ Bị.  Phép cuối tuần,  ra phố thèm được ngồi cà phê Tùng mà quán thì lúc nào cũng chật ních niên  trưởng, sau vài tuần tức quá xâm mình vào đại. Nhân  cười:
              
                
                  - Mẹ nó, chỉ một ly cà phê Tùng mà phải chào niên trưởng mỏi cả tay, tối  về Trường lại bị quay dã chiến phờ phạc.
                
               
              Từ  quán Tùng, câu chuyện nổ giòn về những quán cà phê ở  những vùng đất chúng tôi đã đi qua, thành phố chúng tôi đã sống tháng ngày  trước lính.  Tiếng hát Lệ Thu lướt  thướt giọng sầu vương theo gió đưa chúng tôi vào một nỗi yên lặng tuyệt  vời.  Nhắm mắt lại để thấy lòng bay theo  tiếng hát... Người đi chưa hết hương sầu  lữ thứ.  Hồn theo cánh gió quên tình xa  xưa.  Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa.  Mộng về đêm đêm khát vầng trán ngây thơ...
                Nhắm  mắt lại để nghe lòng ước muốn bay xa, bay cao khỏi biên giới con người đã áp  đặt cho nhau.  Và chỉ để mở mắt ra buồn  phiền biết được lòng mình đã từ lâu dừng lại bên lằn ranh của tục lụy tầm  thường.  Cũng như dòng sông biên giới ngoài kia, quanh co, chẳng  một nhịp cầu. 
              Tàu  giang đoàn Xung Phong lố nhố đậu kín khoảng sông rộng trước chi khu.  Tiếng máy tàu chạy rầm rì, bóng người qua  lại, đèn pha nhộn nhịp quét từng vệt dài trên mặt sông đã phá tan sự yên lặng  cố hữu của đêm quận lỵ.  Tôi tìm gặp ông  Chỉ huy trưởng Giang đoàn để bàn giao bản đồ, tiêu lệnh hành quân và nhận nhiệm  vụ yểm trợ đoàn công voa.  Ông càu nhàu  về sự chậm chạp của mấy chiếc tàu Quân Vận chở vật liệu cho căn cứ hỏa  lực.  Mở rộng tấm bản đồ, nhìn dòng sông uốn quanh co, ông chỉ tay vào vị trí của điểm đổ quân  nói với tôi:
              
                
                  - Nhiệm vụ chính của trung úy là dẫn đầu đoàn công voa và chấm cho được  cái điểm này. Dọn trật bãi là coi như đi đong cả đám.    
                
               
              Ông  bảo người sĩ quan hành quân liên lạc với tiểu đoàn Biệt Động Quân để bắt đầu  điều động việc chuyển quân lên tàu.   Giọng ông Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng Biệt Động từ máy truyền tin vang lên  kiêu hãnh.  Tôi nghĩ tới những sôi động  của đêm dài sắp tới, mắt ráo hoảnh  vì ly  cà phê phin đậm. 
                Ông  Chỉ huy trưởng bắt tay tôi.
              
                
                  - Anh cho tàu chạy vào bến sông phía trước chợ.  Một trung đội khinh binh đang chờ ở đó.  Lính lên tàu xong cậu cho tàu tản rộng ra làm  vòng đai bảo vệ cho đoàn tàu sắt vào bốc tiểu đoàn. 
                
               
              Người trung đội trưởng của toán lính đứng chờ trên bến sông là anh  chàng chuẩn úy trong nhóm sĩ quan uống cà phê với tôi lúc đầu đêm.  Anh ít nói, chỉ ngồi im lặng uống cà  phê mơ màng nghe nhạc. 
              Tôi  chỉ tay về toán giang đĩnh đang ủi bãi dọc theo bến sông.
              
                
                  - Chuẩn úy cho anh em lên đều mỗi tàu.   Tôi sẽ chờ ông cùng lên tàu này với nhóm cuối cùng.
                
               
              Trời  lại đổ mưa.  Những sợi nước lóng lánh nghiêng nghiêng nhạt nhòa trong vùng ánh sáng của hàng đèn  đường chạy dọc theo con lộ dẫn xuống bến sông.   Ngoại trừ trung đội khinh binh đang đội mưa đi xuống tàu, phần  lớn lính tiểu đoàn đã chạy ngược về núp mưa trong nhà lồng chợ hoặc dưới hàng  hiên của dãy phố cửa đóng im lìm.  Bóng  người trung đội trưởng và anh lính truyền tin đổ dài trên bãi sông rồi nhòa lẫn  vào bờ nước đen thẳm.  
              Chiếc  tàu đầu tiên của giang đoàn Xung Phong vừa qua khỏi khúc quanh cuối vàm  sông.  Tôi gọi máy cho toán giang đĩnh dưới quyền rời bến.   Nhóm khinh binh cuối cùng đã xuống tàu.  Họ đứng ngồi lố nhố trước mũi.  Việt lùi tàu nối đuôi đoàn giang đĩnh đang lầm lũi chạy ra giữa sông  làm vòng đai bảo vệ cho tiểu đoàn Biệt Động  và đoàn tàu Xung Phong đang chuyển đội hình dàn hàng ngang ủi vào bãi  sông.  
              Túa  ra từ trong bóng tối của nhà lồng chợ và mấy dãy hiên phố, từng trung đội lính Biệt Động với ba lô và súng cầm tay di  hành về phía bến sông.  
              Màn  sương mưa bay thấp thoáng trên khu phố chợ  pha nét chấm phá lên khung cảnh chuyển quân  hào hùng, đẹp lạ lùng.  Từ tần số hành  quân những lệnh truyền qua lại, đích thân, đại bàng, alpha, zulu, thẩm quyền,  Xray, papa... sang sảng hỗn độn.  
              Tôi  nói với Việt.
              
                
                  - Anh để tôi cầm tay lái cho.  Ra  bảo ông Chuẩn úy vào đây rồi đi nghĩ để lấy sức lát nữa tha hồ mà lái.
                    - 
                    Dễ gì mà ngủ, Ông Thầy.  Có mấy khi chứng kiến được cảnh nhà  binh hào hứng như vầy.  Đi ngủ uổng lắm. 
                
               
              Người  sĩ quan Biệt Động lúng túng bước theo mạn tàu đi vào phòng lái, chắc lưỡi.
              
                
                  - Trung úy ở trong này khô ráo, ấm cúng quá.   
                
               
              Tôi  chỉ chỗ ngồi cho anh ta.
              
                
                  - Trời bây giờ mưa nhẹ chứ như lúc chiều thì cũng ướt nhẹp.  
                
               
              Sang  tự giới thiệu, giọng thân mật.
              
                
                  - Em là dân Ban Mê Thuột.  Năm ngoái  hi vọng thi đậu Tú Tài hai để đi Hải quân.   Mộng không thành phải đi Thủ Đức, mới ra trường hơn hai tháng nay.  Dân cao nguyên về vùng dưới này tới đâu cũng  thấy toàn sông với nước lạ quá. 
                
               
              Dãy  hiên phố và con lộ dẫn xuống bến sông lúc này đã vắng lặng không còn một bóng người.  Cột ăng ten truyền hình chằng chịt trên nóc  khu phố chợ, xa xa sau màn mưa bụi nhìn như một rừng cây khô.  Toán lính cuối cùng đã lên tàu.  Tiểu đoàn lính đứng ngồi lố nhố trên đoàn  chiến đĩnh và tàu LCM Quân Vận.  Tôi tăng  tốc độ chạy về tuyến xuất phát phía đầu ngã ba sông, đồng thời gọi máy dặn dò  toán giang đĩnh vào đội hình.  
              Từng  chiếc một, đoàn tàu Xung Phong rời bến theo lệnh sắp xếp của ông Chỉ huy Trưởng  thành đội hình hàng dọc từ từ tiến về phía chúng tôi.  Đoàn tàu lầm lũi chạy sâu vào dòng sông biên giới bỏ lại sau lưng bến sông khuya khoắt mấy  ngọn đèn đường vàng vọt.  Trong  màn đêm mưa giăng,  Hồng Ngự lùi lại xa  xôi.  
              Giao  tay lái cho Việt thuyền trưởng, tôi quàng tấm poncho lên người, nói với Sang.
              
                
                  - Tôi lên nóc phòng lái, quan sát chấm bản đồ để đi cho đúng đường.  Dẫn tàu đi lạc đường phải về Mỹ Tho trình diện Ông Già lãnh mười củ thì cái hải nghiệp cỏn  con của tôi coi như trôi theo dòng sông này về Miên luôn. 
                
               
              Sang  xách máy truyền tin và cái máy cassette nhỏ bước theo tôi. 
              
                
                  - Trung úy cho tôi mượn cái băng nhạc để nghe lại mấy bài hát hồi tối ở  quán cà phê.  Ông làm sao mà Nguyệt Cầm,  Tống Biệt Hành, Bên Cầu Biên Giới, Uống Nước Bên Bờ Suối, Ướt Mi… đi với nhau  trong một băng nhạc nghe đã quá. 
                    - 
                    Thời gian đi tàu biển rảnh rỗi tôi thường bỏ thì giờ chọn thâu những  bài tôi thích vào một băng để nghe cho tiện.  
                
               
              Trên  bản đồ, dòng sông biên giới dài gần hai mươi cây số  là một đường chỉ xanh đậm nét quanh co như rắn.   Trong đêm thâu dòng sông lan rộng mông lung, mặt nước lặng lờ chút ánh  vàng từ nửa vầng trăng ướt trên cao.  Bờ  sông thấp.  Những lùm cây nhỏ san sát ven  sông chìm lẫn vào bóng đen của từng dãy rừng đước mọc sâu vào nội địa ngút  ngàn.  Mỗi lần chạy qua một khúc sông uốn  ngặt, nhìn ngang thấy bóng những khối sắt đen lớn nhỏ lầm lũi trôi tôi nghĩ đến một đàn trâu khổng lồ đang bơi về chuồng  trong bóng chiều.  Sự liên tưởng  làm tôi bất giác cười một mình.  Nếu đoàn  tàu chiến trở thành đàn trâu, tôi và bạn bè sẽ rất vui được làm những chú mục  đồng.  Tôi sẽ thổi sáo và hát nghêu ngao,  mắt no cánh diều bọc gió bay cao trong trời mơ.   Và chú mục đồng, mặc cho ai chế diễu, sẽ từ chối tham dự trò chơi cờ lau  tập chuyện chiến chinh. Chỉ là phiếm mơ…   Dòng sông biên giới vẫn quanh co trước  mặt.  Đoàn tàu chiến vẫn lầm lũi đi.  Tôi vẫn có nhiệm vụ đưa đoàn tàu đến  đúng nơi đã được lựa chọn.  Sau đêm nay  bãi sông vô danh sẽ trở thành một cứ điểm quân sự.  Sự lựa chọn rất đơn thuần và chính đáng - hay  ít ra đã theo đúng bài bản chiến thuật của những con mắt lính nhà nghề.  Cũng như tôi đã bằng lòng với sự lựa chọn của  mình như một chấp nhận không thời thượng.  
              Mưa  tan nhưng trăng khi mờ khi tỏ bởi những đám mây đen vần vũ.  Từng bầy ô rô lục bình trôi ngược chiều làm  thành vệt đen dài giữa sông chập chờn chút ánh nguyệt tà.  Sang vẫn chăm chú dùng ống dòm quan sát bờ  sông trước mặt.  Tiếng hát từ chiếc máy  cassette vang ra nhè nhẹ ... Đưa người ta  không đưa qua sông.  Sao nghe tiếng sáo ở  trong lòng.  Nắng chiều không thắm không  vàng vọt.  Sao đầy hoàng hôn trong mắt  trong...  
                Sang  trao cái ống dòm cho tôi.
              
                
                  - Trung úy coi lại, hình như gần tới một khúc quanh nữa. 
                
               
              Trước  mặt khoảng hơn nửa cây số, dòng sông uốn gấp về phía  trái.  Trên bản đồ đây là khúc  quanh cuối đoàn tàu phải chạy qua. Dòng sông tiếp tục  chảy sâu về phía Tây khoảng hai cây số rồi uốn ngược về lại hướng Đông.  Ở đó, bờ sông phía Việt Nam có dáng  hình tam giác, mũi nhọn thọc sâu về phía nội địa Miên.  Địa thế thuận lợi của một căn cứ hỏa lực tiền  phương.  Đoàn tàu lầm lủi tiến vào vị trí  cuối cùng. Tôi gọi máy báo cáo Chỉ Huy Trưởng và xin lệnh bắn dọn bãi.  
              Chờ  bốn giang đĩnh Xung Phong tăng cường từ phía sau chạy vào vị trí, tôi ra lệnh  đoàn tàu ủi bãi và bắt đầu khai hỏa.   Tiếng súng đại liên đủ loại hòa lẫn với tiếng súng cối, súng phóng lựu  liên thanh làm vùng sông yên tĩnh chợt trở thành bãi chiến trường.  Hằng ngàn vạn đường lửa chằng chịt lao vút  vào bãi sông chi chít những lùm cây nhỏ.   Hỏa châu treo lơ lửng trời đêm, nối tiếp nhau soi sáng bãi sông biên  giới nằm im thở khói.  Từng cánh dù trắng  của những trái hỏa châu lịm tắt bay lao đao trong không gian mơ hồ.  Lính Biệt Động ba lô trên vai, súng cầm tay  trong tư thế tác chiến, sẵn sàng đổ bộ.   Họ đứng nhìn dàn súng phóng lựu liên thanh đang hung hãn bắn ra từng  tràng đạn M79 với vẽ mặt đầy ngưỡng phục.  
              Có  lệnh ngưng bắn để trung đội khinh binh bắt đầu đổ bộ lập đầu cầu cho tiểu  đoàn.  Tôi bắt tay Sang chúc may  mắn.  Ông Chuẩn úy Trung đội trưởng ra  thủ hiệu cho toán lính tản rộng, dàn hàng ngang chậm rãi tiến vào mục  tiêu.  Dưới ánh hỏa châu bóng những người  lính bộ binh cao ngạo mà cô đơn như  bức  tượng trong thành phố.  
              Đoàn  giang đĩnh và bốn chiếc tàu tăng cường lùi xa ra hai  phía để bảo vệ mặt hông cho đoàn tàu sắt đang chầm chậm tiến vào bãi sông.  Có tiếng Sang từ tần số hành quân báo  cáo vô sự.  Những lệnh truyền hành quân  đổ bộ sang sảng đích thân, đại bàng, lại vang lên hỗn  độn trên máy truyền tin.  Tiểu  đoàn Biệt Động thiện chiến rời tàu, nhanh chóng mở đội hình theo từng đại đội  di chuyển về ba góc của vàm sông.  
              Từ  chiếc tàu chỉ huy từng trái hỏa châu rời rạc bắn cầm canh.  Như những mặt trời đêm quày quả đến rồi đi, ánh hỏa châu chỉ lung linh vài phút ngắn ngủi  rồi vội vàng tắt ngấm.  Giữa hai  thời điểm đó là bóng đen phủ chụp và  im  lặng rợn người.  Tôi nằm trên nóc phòng  lái ngửa mặt nhìn trời đêm, mắt ráo hoảnh chờ từng  ánh hỏa châu.  Trời đã quá nửa đêm  về sáng. Tôi thầm nhủ chẳng bao lâu nữa  ánh bình minh sẽ rọi sáng vùng sông biên giới xa xôi này.  
              Giọng  hát mơ hồ tiếng sóng xa như... giọt sầu  rơi ướt hồn phiêu linh...  
              Phan  thái Yên