Khoảng Cách Trong Tâm Hồn
              Hồ Thụy Mỹ Hạnh 
              Diễm hé cửa phòng nhìn ra nơi làm  việc của Văn. Anh vẫn còn ngồi trước máy tính, đầu hơi chúi vào màn hình. Hai  chiếc kim của đồng hồ treo tường đã chụm vào nhau ở con số 12. Mặc kệ đêm khuya  ngoài kia và khu phố đã ngủ. Nếu không kịp ngăn mình lại thì nàng đã bước ra,  đến bên cạnh và ôm choàng lấy Văn, nũng nịu yêu cầu anh phải đi ngủ, không quên  kèm theo những câu nhắc về sự tác hại của thức khuya như nhiều lần trước đây  nàng vẫn nói “Bất cứ thứ gì trên đời này cũng không bằng sức khỏe. Đừng ham  công tiếc việc mà thức quá khuya, ngủ sớm và dậy sớm tốt hơn là ngủ muộn và dậy  muộn anh à…” Văn không tỏ ra khó chịu, giọng không gây gắt nhưng nàng cảm thấy  còn hơn thế trong câu anh nói:
              
                - Nhiều năm rồi anh đã quen và không sao cả. Anh tự biết lượng sức mình.  Những điều em biết là tất cả đối với em thôi, nên em hãy thực hiện cho chính em  hơn là buộc người khác làm theo ý mình.
              
              Diễm thở dài rồi quay vào giường  nằm, trăn trở với sự lo nghĩ. Làm sao có thể ngủ khi ngoài kia anh còn mải mê  với công việc của mình. Nàng biết sau khi xong việc, Văn còn tắm khuya theo  thói quen mà anh không chịu bỏ. Nàng đã từng nhắc “Nhiệt độ cơ thể buổi tối  rất bất thường, tắm đêm nguy hiểm lắm…”. Anh chỉ buông một câu “Phải tắm  thì anh mới ngủ được, em cản anh như vậy là hại anh chứ lo gì cho anh!”.  Nàng nghẹn ngào không thốt nên lời nào nữa và nàng hiểu muốn giữ hòa khí thì  nên im lặng.
              Diễm nằm suy nghĩ mãi, không biết  bao lâu nàng mới nghe tiếng chân anh khe khẽ đi vào. Văn tưởng nàng đã ngủ, anh  đặt nhẹ lưng nằm xuống cạnh nàng. Nàng nhắm mắt giả vờ ngủ như không biết Văn  luồn tay nâng nhẹ đầu nàng lên cánh tay anh, như không biết anh hôn nhẹ lên má  mình rồi úp mặt vào tóc nàng trước khi anh thiếp ngủ. Đến khi nghe tiếng thở  đều của anh, nàng mới bắt đầu dỗ giấc của mình. Giấc chiêm bao nào có đến, thì  cũng không có gì ngoài một màu trắng như sương mù lạnh lẽo!
              oOo
              Văn định bước tới bàn làm việc thì  Diễm kịp chận anh lại. Trên tay nàng cầm sẵn ly nước vừa pha ấm đưa trước mặt  Văn:
              
                - Gì đây?
              
              Diễm nở nụ cười:
              
                - Buổi sáng uống nước lọc trước để  làm sạch ruột, rồi anh phải ăn một chút gì. Bữa sáng là quan trọng nhất trong  các bữa ăn. “Bữa sáng ăn cho mình. Bữa trưa ăn cho bạn và bữa tối ăn cho kẻ  thù…”.
              
              Văn cau mày:
              
                - Em nói câu này hoài không chán  sao? Trước khi có em, anh đã mấy chục năm tự lo cho mình mà không sao cả…
                  Rồi anh cũng nhận ly nước ấm từ tay  nàng uống một hơi với vẻ mặt không lấy gì làm vui:
                  - … Em pha giúp anh một ly cà phê.
              
              Nàng cố thuyết phục anh:
              
                - Dạ! Em sẽ pha cà phê sau khi anh  ăn sáng. Một miếng bánh mì cũng được anh nha. Dạ dày buổi sáng trống nên cần có  chút thức ăn, dịch vị tiết ra mà không có gì để tiêu hóa, lâu dần nó làm loét…
                  - Em lại muốn làm cả bác sĩ nữa rồi.
              
              Diễm không mếch lòng những câu Văn nói.  Nàng nghĩ nếu bắt bẽ từng lời thì chỉ tạo ra xung khắc. Chẳng phải nhiệm vụ của  nàng là lo cho Văn sao, tình yêu bắt nàng phải chìu Văn như thế. Nhưng với Văn,  anh hay nói nàng là người nói nhiều, là người tự cho mình hiểu biết. Nàng không  muốn mình bị anh gán cho nhiều điều như thế, nàng muốn anh hiểu rằng nàng luôn  mong điều tốt nhất cho anh. Hai người đến với nhau khi tuổi đời đã trễ muộn.  Văn thì đã một lần dang dở hạnh phúc, còn nàng thì chưa lần bước vào ngưỡng cửa  hôn nhân, nên tâm hồn nàng phẳng như trang giấy mới, nên trái tim nàng chưa bị  lỗi nhịp bởi đau thương. Gặp nhau rồi yêu nhau, rồi về sống với nhau. Không  giao kết, không kèn không trống. Khi anh nói “Bà xã, về với anh nhé, anh cần có  em…” thì nàng về với anh, vậy thôi…
              Vì trước đây Diễm là chị của một bầy  em, chúng được sự chăm sóc của nàng một cách chu toàn. Rồi cứ thế với tinh thần  luôn biết nghĩ cho người khác, nàng ngỡ nếu mọi người được nàng chăm sóc thì sẽ  ổn. Khi các em nàng trưởng thành, không còn ai cần đến nàng nữa cũng là lúc  nàng trở thành một cô gái lỡ thì. Những người đàn ông đã từng có tình cảm với  nàng chẳng ai đợi nàng làm xong bổn phận với bầy em.
              Sống với Văn, thực tế đôi lúc làm  Diễm buồn, nhưng nàng luôn tự nhắc “Mấy ai cùng một gia đình đều hoàn toàn hợp  nhau, phải sửa đổi để xóa bớt khác biệt mà thôi…”. Vậy nên nàng cố không xen  vào bất cứ công việc gì Văn làm, ngoài một số thứ nàng đọc từ sách  vở  mà muốn Văn làm theo:
              - “Nên ăn đậu đen, hạt vừng có  Magie giúp xương cứng khỏe…”. “Ăn cải bẹ, cà tím, cần tây, ngổ, nấm mèo ngừa  huyết áp cao…”. “Không nên ngồi lâu, nên tập thể dục, thiếu hoạt  động cũng gây ra tình trạng giảm cholesterol tốt và tăng cholestrol xấu…”.  Nàng tìm kiếm những thông tin về thực phẩm nhiều dinh dưỡng và cách phòng ngừa  các bệnh, rồi tuôn thủ một cách nghiêm túc. Những bất đồng thỉnh thoảng lại xảy  ra từ đó, dù chưa bao giờ hai người lớn tiếng cãi nhau. Văn ít khi bày tỏ ý của  mình, anh chỉ nói “Em thích gì, tùy em. Anh không can thiệp vào ý thích của  em thì em cũng vậy đối với anh đi…”. Diễm nói lại “Thì anh cũng yêu  cầu em thay đổi gì đi, em sẽ làm theo…”. Văn thường lắc đầu “Anh  không yêu cầu em gì cả. Anh chỉ mong em nhớ một việc đơn giản anh không phải là  một đứa trẻ lúc nào cũng cần dắt tay, mà dù là đứa trẻ cũng nên buông ra cho nó  tự đi…”. Nhưng nàng cứ “vi phạm” vào điều Văn cho là áp đặt anh…
              oOo
              Mỗi ngày một chút, sự xa cách bắt  đầu xuất hiện. Một hôm Văn nhẹ nhàng nói:
              
                - Em à! Anh làm việc buổi tối giờ  giấc thất thường, vào ra sợ phá giấc ngủ của em. Anh sẽ dọn sang phòng bên…
              
              Diễm ngỡ ngàng trước “thông báo” của  Văn, có vẻ nàng hiểu hết ý nghĩ của anh mà không cần anh phải giải thích gì  hơn. Nàng tự hỏi “Đã đến nước này sao?”. Nhưng nàng chỉ cười nhẹ:
              
                - Không! Em sang đó hợp hơn,  bên này toàn đồ đạc của anh đừng làm xáo trộn lên…
              
              Nàng lập tức dọn những thứ cần thiết  của mình sang phòng bên cạnh. Rồi ở đó, nhiều đêm với sự trống trải Diễm có  thời gian để nhìn lại mối quan hệ của nàng với người đàn ông mà nàng đang chung  sống, nhưng nàng chưa bao giờ nói với ai đó là chồng của mình, bởi lẽ Văn cũng  chưa bao giờ giới thiệu với ai nàng là gì của anh, mặc ai muốn hiểu sao thì  hiểu. Diễm chẳng có danh phận gì trong ngôi nhà nàng đang sống, điều gì đã  khiến nàng cam chịu những “bất công” đối với mình như thế, chẳng lẽ là số phận?  Nhưng Diễm luôn tự an ủi “Sẽ có lúc Văn hiểu thiện chí của mình…”. Hạnh phúc  với Diễm không phải là đạt được những điều mong muốn, mà là gạt được những điều  không vui ra khỏi tâm trí, cứ thế nàng bình thản với ngày tháng vụt qua đời  mình...
              Rồi một buổi sáng Diễm và Văn xảy ra  một cuộc tranh luận, khi anh nói về sở thích của mình:
              
                - Nếu có thời gian, anh sẽ đi câu  cá, cảm giác đắm mình vào thiên nhiên rất bình yên, đó là một giải trí tao nhã.  Rất thú vị khi thả câu, vừa rèn được tính nhẫn nại. Sự háo hức chờ đợi và khi thấy  cần câu bị giật mạnh vì cá đã dính câu, chú cá tuyệt vọng vùng vẫy làm mình có  cảm giác sung sướng của kẻ chiến thắng.
              
              Diễm thảng thốt kêu lên:
              
                - Anh đừng câu cá! Em hình dung móc  câu vào họng cá thật là sợ…
              
              Diễm cố diễn giải về việc loài vật  bị hành hạ, dù nó phải chết nhưng nên giảm cho nó sự đau đớn. Còn Văn thì cho  lập luận của nàng là đạo đức giả. Hai người không to tiếng nhưng không có một  điểm chung trong câu chuyện:
              
                - Vậy em không ăn cá nữa chứ?
                  - Em vẫn ăn cá mua ngoài chợ, không  phải là những con cá bị em móc câu vào họng kéo lên. Bất cứ loài nào nếu phải  chết, thì cho nó chết một cách nhanh chóng...
                  - Em cho là anh ác nên không hiểu  cái đau của loài vật phải không?
                  - Không phải anh ác, em chỉ nhắc anh  một điều mà anh không nghĩ tới.
                  - Em cứ sống đạo đức theo cách của  em. Còn anh không thích em cứ ra lệnh cho anh đừng thế này, đừng thế khác. Em  có biết nhiều lần anh muốn sang với em, hoặc muốn em sang với anh. Nhưng rồi  anh đã gạt ý nghĩ đó vì thấy không còn thú vị gì khi nói chuyện với em…
              
              Diễm sửng sốt nhìn Văn:
              
                - Em khiến anh nhàm chán đến vậy  sao?
                  - Em tự hiểu đi…
              
              Diễm quay đi, giấu đôi mắt của một  người bị trúng thương. Không ngờ câu chuyện vu vơ như vậy biến thành một nhát  búa nện vào trái tim Diễm khiến nàng muốn quỵ ngã. Diễm bỏ ra sau một mình với  những giọt nước mắt, rất muốn òa khóc vì một cảm xúc không có tên gọi. Trách  sao gánh tình yêu quá nặng trên vai nàng. Một tình yêu có trách nhiệm đã làm  nàng biến thành người luôn chịu đựng trước Văn.
              Có ai hiểu mình đâu mà hờn  dỗi! Sau khi đè nén cảm xúc, Diễm vẫn xách giỏ đi chợ, không quên bổn phận của  mình. Khi về thì Văn đã đi đâu đó, mãi đến chiều anh mới về. Mâm cơm Diễm đã  chuẩn bị cho anh “Anh ăn đi, em đang có chút việc sẽ ăn sau…”. Nàng  tránh nhìn anh và giọng nói không có âm thanh như reo thường ngày. Văn nghĩ  thầm “Muốn chiến tranh lạnh ư? Để xem được mấy ngày…”.
              Văn về phòng sớm hơn mọi ngày. Suy  nghĩ lại những lời anh nói với Diễm, anh thấy mình quá đáng, dù tình cảm anh  dành cho Diễm không còn sự nồng nàn vì thời gian làm tất cả trở thành quá quen  thuộc chứ không vì nhàm chán, nhưng trong lúc bất đồng ý kiến với Diễm, anh lại  buông ra những lời làm tổn thương nàng. Văn biết những lời đó không đúng với  lòng mình, anh không hiểu sao có thể buông ra những lời không nên có như vậy, phải  sang làm hòa với Diễm vì mình có lỗi. Đứng trước cửa phòng nhìn vào, không có  Diễm trong phòng mà đèn nơi gian bếp còn sáng, Văn nhủ thầm “Chắc lại  đang chuẩn bị cho bữa sáng đây, khuya rồi sao còn nhọc vậy hả em?”. Văn  quay về phòng và chợt nảy ra ý định, ngày mai anh sẽ dậy sớm hơn Diễm và chính  anh sẽ là người người làm bữa sáng. Anh sẽ đem đến cho nàng một niềm vui đầu  ngày bằng sự thay đổi của anh. Và khi bình minh vừa hé, Văn đã rón rén vào bếp.  Trong tủ lạnh đầy ắp những thứ có thể ăn nhiều ngày. Thịt xay sẵn, cá ướp sẵn,  tất cả đựng trong các hộp có ghi ngày tháng mới hôm qua, thậm chí rau cũng đã  nhặt sẵn trong các túi. Văn lại cười thầm vì sự chu đáo của Diễm.
                Khi hai tô mì và cà phê được bày ra  bàn xong. Văn mới vào gõ cửa phòng Diễm:
              
                - Em ơi! Dậy đi…
              
              Chờ một phút không nghe tiếng động  Văn mới đẩy cửa vào, nhìn chăn gối được xếp gọn gàng trên chiếc giường trống  phẳng phiu. Trố mắt ngạc nhiên, anh bước vội vào cầm lên một tờ giấy gấp đôi  trên gối.
              “Anh yêu! Có lẽ sau này không còn cơ  hội để em gọi anh như thế, gọi như vậy nghe giống như thuở ban đầu anh nhỉ?  Thôi em không nhớ lại thời ấy nữa, vì nó sẽ cản trở quyết định bây giờ của em,  cũng như em không gặp anh để  nói thay vì viết những dòng chữ này.  Sáng mai em sẽ đi sớm mà không chào anh. Làm sao em có thể quay đi trước anh  khi tận đáy lòng em vẫn thương anh, thương lắm… 
                Em biết lỗi của em là đã quan tâm  đến anh quá mức cần thiết? Em ngỡ rằng chúng ta là một đôi tâm đồng ý hợp, hay  ít ra là trước khi em vào nhà anh sống thì mình đã từng như thế. Nhưng em không  biết em có nhiều khác biệt với suy nghĩ của anh, khoảng cách trong tâm hồn  chúng ta quá lớn, khiến anh không còn thấy thoải mái khi trò chuyện, gần gũi  với em nữa. Vậy nên em cần phải đi, để trả lại cho anh sự bình yên mà anh muốn  … 
                Nhưng em sẽ không về lại nhà của em,  vì nơi đó chỉ là một căn nhà trống với những ký ức nặng nề. Em sẽ đến với một  nhóm thiện nguyện đang cưu mang, chăm sóc những cụ già cô đơn. Ở đó chắc chắn  họ cần em, và em sẽ là người sống có ích. Em sẽ nhớ anh như nhớ một kỷ niệm  phải có trong đời mình. Nếu còn một chút gì nghĩ đến em thì mong anh hãy chăm  sóc mình thật tốt. 
              Lá thư dừng lại ở đó và không ký tên. Văn bàng hoàng, trong  con người có vẻ yếu đuối, dịu dàng kia sao có thể quyết định cứng rắn như thế!  Thì ra anh chưa từng hiểu hết cõi thâm sâu trong tâm hồn Diễm. Hay đúng hơn anh  đã xem thường vì thừa bứa tình yêu của nàng. Nàng từng phơi bày suy nghĩ cho  anh thấy, nhưng thay vì nói lời chia sẻ, anh lại lặng im. Có phải mỗi lần nàng  cho đi là khuyết trong tim nàng một chút mà anh không nghĩ đến việc bù đắp lại  cho nàng. Anh yêu Diễm mới muốn nàng về sống với mình! Vậy mà anh hà tiện cả  những lời ngọt ngào dành cho nàng. Anh hay phản bác những điều nàng làm dù biết  tất cả vì anh, anh làm như vậy để tỏ sự không thích tuân phục áp đặt của người  khác. Văn không biết người đàn bà sợ nhất là người họ yêu không hiểu họ. Câu  chuyện bất đồng của anh và Diễm vừa qua như một giọt nước làm tràn chiếc ly đã  đầy từ lâu, chính sự gàn bướng của anh đã đẩy Diễm ra đi. Sự hối hận dâng tràn  khiến Văn lặng đi hồi lâu…
              Văn lập tức gọi điện thoại cho Diễm  nhưng không có người nghe máy. Nhiều ngày sau đó anh vẫn kiên trì gọi, không  biết bao nhiêu lần nhưng chỉ nghe thông báo không liên lạc được rồi sau đó là  một hồi chuông ngân dài từ đầu dây bên kia, Diễm đã rời khỏi cuộc đời anh lặng  lẽ như khi nàng đến. “Anh biết tìm em ở đâu bây giờ, Diễm ơi…”
              Hồ Thụy Mỹ Hạnh
                http://hothuymyhanh.blogspot.com/