Quê  nhà ở đâu
              Ngô Thụy Chương
              mùi  rau, hương cỏ chiều qua
                  thót  mình...
                  chợt  hỏi quê nhà ở đâu?
                  (thơ  Doãn Quốc Vinh)
              Có một lúc nào đó bỗng  dưng chúng ta chợt nhận ra đã hơn 40 năm sống xa quê hương. 40 năm dù chưa đủ dài  so với chiều dài trang sử Việt, nhưng hơn 40 năm sống nơi xứ người, một vùng đất  tưởng như tạm dung đã dần dần trở thành miền đất hứa. Người Việt khắp nơi đã và  đang gieo mầm sống nơi đây cho mình và các thế hệ sau.
              Cuộc hải hành vạn lý  của những thuyền nhân Việt Nam đã trở thành lịch sử. Cuộc hành trình đầy sóng  gió nguy hiểm đó là một ấn tích muôn đời cho người Việt, một biểu tượng của tự  do và như một lời tuyên bố khẳng định đến toàn thế gìới: “Chúng tôi không muốn  sống dưới chế độ Cộng sản bạo tàn”. 
              Bất cứ lúc nào, bất cứ  ở đâu, ta vẫn có  thể kể mãi những câu chuyện thuyền nhân thương tâm và đầy nước mắt. Nhưng thời  gian trôi nhanh, ký ức như dừng lại, bóng dáng quê nhà từ từ phai nhạt và hình ảnh  cuộc sống hiện tại như con đường dẫn đến căn nhà thân yêu hay khu vườn nhỏ sau  nhà, là những hình ảnh hiện rõ nhất. Ðối với chúng ta, quê hương vẫn là giải đất  hình chữ S nằm bên bờ Thái Bình Dương. Những điệu ru câu hò, ngôi trường cũ  thân yêu, giòng sông hiền hòa uốn khúc nơi quê nhà vẫn là những hình ảnh muôn đời  trong tâm khảm. Nhưng Paris,  London, California, Amsterdam có thể là những địa danh gần gũi hơn. Những buổi  họp mặt vui nhộn của đại hội OCS khắp nơi như tại California, Washington DC,  Houston, Seattle, Boston, Montreal, Atlanta, Hawaii v.v. lại là những kỷ niệm  đáng nhớ và thật gần.
              
                Chim có tổ, người có  tông
                        Như cây có cội, như  sông có nguồn
              
              Ai sinh ra đều có một quê hương. Dù sống bất cứ nơi  đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta vẫn luôn nhớ về đất mẹ, về nguồn gốc của  mình. Người Việt Nam lại có truyền thống kính nhớ tổ tiên. Dù sống xa quê hương  chúng ta vẫn biết giữ gìn phong tục, tập quán quê nhà, thêm vào đó lại chịu khó  học hỏi cái hay của xứ người để thích ứng với cuộc sống mới. Những ngày lễ Tết  được tổ chức hàng năm, những tập quán hay được giữ gìn, sẽ là những truyền thống  tốt đẹp để truyền giao cho các thế hệ nối tiếp. Ðược như vậy, dù các thế hệ sau  dù sống nơi xứ người, vẫn tìm thấy bóng dáng quê hương.
              Làm sao quên được nồi bánh chưng chờ đón giao thừa, tiếng pháo đì đùng  đón mừng xuân mới và cả gia đình xum họp để chúc thọ ông bà, cha mẹ vào ngày đầu  năm. Làm sao quên được những kỷ niệm của thời thơ ấu, của tuổi học trò, của mối  tình đầu và những tháng ngày vui tươi hạnh phúc bên người thân yêu. Tất cả những  kỷ niệm ấy được gói ghém mang theo trên bước đường tìm tự do, như mớ hành trang  vỏn vẹn của những người Việt tha hương. Những kỷ niệm ấy mãi mãi theo chân  chúng ta trên mọi nẻo đường.
              Dù thời gian có biến đồi, dù cuộc sống nơi đây có an bình và đầy đủ vật  chất, tình yêu quê hương vẫn luôn rạt rào trong ta. Niềm tin về một quê hương đổi  mới, về một nước Việt Nam thực sự công bình, dân chủ và tôn trọng nhân phẩm con  người vẫn là những động lực thúc đẩy bao người tiếp tục tranh đấu cho một Việt  Nam tự do và nhân bản. Bên cạnh đó, qua cuôc sống hiện tại với những bận rộn  hàng ngày, chúng ta cũng đang hội nhập vào đời sống của quê hương thứ hai. Trên  bước đường hội nhập vào quê hương mới, thì lời nhắn nhủ của một vị lãnh đạo  tinh thần trên toàn thế giới trong dịp viếng thăm trại tỵ nạn Thái Lan vào  tháng 5 năm 1984 chắc cũng đáng cho ta suy ngẫm:
              “Các bạn đừng bao giờ  quên bản sắc dân tộc của mình, như một con người tự do được quyền có một chỗ đứng  trong thế giới này. Các bạn đừng bao giờ đánh mất cá tính dân tộc của mình. Hãy  giữ vững nguồn gốc và nền văn hóa của riêng bạn, vì thế giới có thể học được rất  nhiều từ bạn và với bản tính đặc thù đó bạn sẽ được mọi người kính trọng.”
              Ngô Thụy Chương