SỐ 20 - THÁNG 11 NĂM 2003

 

Thư Tòa Soạn

Thơ

Trên tàu hỏa
Nguyên Nhi
Mùa thu trên đất khách
Huỳnh Kim Khanh
Tháng 7
Hoàng Mai Phi
Mùa thu và em
Nguyễn Vĩnh Châu
Lá tình
Tóc Tím
Thăm lại trường xưa
Ngọc Trân
Ngày trở lại phòng mổ
Dã Thảo
Thu vắng
Vũ Hoàng Thư

Truyện ngắn - Tùy bút

Con gà trống của người lính tù tuẫn nạn
Phan Thái Yên

Đứng giữa cơn bão rớt
Phạm Hồng Ân
Bỏ chốn mù sương
Song Thao
Thoáng tình cuối đông
Hoàng Mai Phi
Cái lồng đèn Trung Thu ... méo
Cỏ Biển
Lá thư không gởi - Kỳ 7
Trương Thanh Diễm Thùy - Bảo Lộc
Chiến tranh

Trần Phương
Thoáng rơi những giọt trăng ...
Vũ Hoàng Thư
Một thoáng ngoài kia

Ảnh: Ngô Văn Sơn
Thơ: Vũ Hoàng Thư

Biên Khảo

Nguyễn Du trong thi ca Việt Nam
Hoàng Thiếu Khanh

Truyện dài

Thằng Nèm
Trần Phú Mỹ
Vô tình cốc - Kỳ 14
Huỳnh Kim Khanh


 

TRÊN TÀU HỎA
TỪ BARCELONA ĐI CERBERÈS

 

Con tàu kéo theo cái bóng trên vách đá
Đã bao chiều rồi, em
Địa trung hải mù mù sóng xiết
Gió vạn đại xoay loạn
Trời nung nung rừng lá xém
Vùng ven sương mây hãm lưng đèo

Con tàu kéo theo cái bóng trên vách đá
Bao chiều thế rồi, em
Cái bóng anh
Theo miết nỗi u trầm
Xước máu

Barcelona hè rưng rưng
Hái chiếc lá chưa vội chín
Em ngồi chơi tuổi lên mười
Đời xanh, đời rất xanh xa
Bên ngoài cánh cửa trường nội trú
Ngoài mắt nhìn nghiêm khắc của những nữ tu
Anh đang chen chúc nơi đâu
Ngột ngạt trong một hành lang chết nào đó
Bên ngoài đời rất xanh xa

Những đường tàu cắt nhau ở chốn không hẹn trước
Làm sao ai hiểu nghĩa trùng phùng
Mỗi sân ga sắp bày một định mệnh
Phù phép như con súc sắc trong tay kẻ gian lận ở Gothic Quarter
Đôi khi hào phóng bất ngờ

Mùa hè nở bung những mảng nắng
Ga hè hong vỡ ngói tường xưa
Ôi, em, tuổi nhỏ
Từ thuở nào ta đã quẩn quanh nhau
Hành lý cho những chuyến đi chỉ có những tầng lá úa
Vô ý thất lạc một đoạn chỉ thời gian
Mê miết đi nửa chừng quay lại ngó
Ngọn lau trơ, chim vịt kêu chiều

Mùa hè hực hỡ
Rừng hạ tàn phai
Đường tàu chói lóa
Con tàu say trôi trượt dốc dài
Cây cỏ cháy trả màu về đất
Tự trách mình không bằng cỏ cây
Mai tàn tạ rũ đổ
Một lần đi hỏi lại có lai sinh
Lấy chi trả ơn người

Bao mùa hè ta đã đi qua
Nhớ không em
Mùa hè ràn rụa cúc vàng
Căn nhà nhỏ râm ran tiếng cười
Đóng sầm cánh cửa
Lùng bùng ngăn kéo ký ức
Sớm nhìn hoa lá mà vui
Học hỏi từ cây từ cỏ

Vo tròn mẫu giấy ném cho gió
Gió mặn vị trường giang mùi đại hải
Đẫm thơm hò hẹn
Đẫm thơm mùi thơ dại
Khuôn mặt nào sẽ hiện cuối sân ga
Sau những mộ bia bên kia dốc
Là điều bí ẩn của đời sống
Khuôn mặt đã rất nhiều năm không gặp
Một hôm nghe như từ cõi âm
Nghe như sống nuối

Ở những nơi chúng ta đã một lần từ giã
Dường như sông núi vội xanh thêm
Trời nước chừng ấm lại
Mầm sống vẫn sinh sôi
Chúng ta đã dửng dưng quay lưng
Đi hăm hở như lần đầu khám phá ra tình yêu
Thế giới tươm tràn trăng mật
Rồi lúc nào đó bâng khuâng tự hỏi
Đất có nhớ người

Đoạn đường nào cũng là một lỡ lầm
Không cách nào quay trở lại
Anh không biện hộ cho lỗi lầm mình
Nhưng vẫn luôn tự tha thứ
Như kẻ làm cha mẹ soi sợi tóc bạc
Nhìn đứa con đi hoang trở về
Như em nén lòng tự nhủ
Có một ngày anh quên

Thử mở mắt nhìn
Những vĩ nhân đã chiếm ngự viện bảo tàng
Những thiên tài bây giờ chen chúc nhau trên tường gạch sân ga
Những tác phẩm lớn phơi nắng mưa dọc đường sắt
Những khẩu hiệu gào thét trên sườn đồi
Trăm năm bỏ dở Sagrada Familia
Nắng loang lở trên vách đá
Người về hang động

Gã matador chào biệt đấu trường
Ung dung
Con bò tót trọng thương vần điên say húc
Tấm khăn choàng đỏ nhầu tơi
Thời đại hấp hối
Trong buổi chiều lịch sử này
Con tàu vẫn kéo theo cái bóng trên vách đá
Cái bóng anh xước máu

Phố núi quanh queo mái đỏ tường gạch vôi
Nuống giấc trưa nồng
Nhẩn nha ngày tắt muộn
Yên ả nơi này
Bầy hải âu lao chao mé nước
Đôi cánh buồm căng lộng gió chân mây
Yên ả nơi này
Biển nằm hãm địa
Lòng anh buồn lao lý đôi khi

Chúng ta đang sống trong thời đại khủng khiếp
Ồn ào chữ nghĩa khủng bố
Phải không em
Những bài tiểu luận có gài bom tự sát
Những viên đạn bắn tỉa phục kích từ trang thơ
Và những đứa con gái tội nghiệp
Thẫn thờ tô màu mắt màu môi
Ôi trang kinh tình yêu và những đứa con gái phù thủy
Trên hỏa hình đài

Anh vẫn là một người ngẫu hứng
Làm chiếc bóng chạy miết theo con tàu
Mê miết theo lầm lỗi và bất hạnh của minh
Con bò tót đuổi riết theo tấm khăn choàng đỏ
Đuổi riết theo ngày tháng gió
Một hôm thấy mình tan tác

Thôi cũng qua một thời thơ dại
Tiếng ghi ta trên sân ga chiều
Hướng dương trổ vàng ngút dốc
Địa Trung hải mù mù khói sương
Vạt tóc bay loạn chiều
Trầm nhạc chiều
Nốt tan loạn trên hoa niên
Tan loãng trên ký ức nhám nhúa
Không có em
Anh vẫn đi
Những con người vẫn đi bên cạnh nhau
Như những đường tàu
Cô đơn lặng lẽ
Như những hình tượng pantomime buồn thiu trên phố Ramblas
Nơi anh đánh rơi chiếc thánh giá đầu tiên
Âm thầm chiếc bóng
Như những cột điện trơ trọi sườn đồi kia
Không ai tháo gỡ giùm mớ dây chằng chịt
Anh đi
Cúi mặt
Dè chừng cả tiếng nói mình

Còi hú rúc nỗi đau nào đó
Vách đá râm râm
Bặt tiếng ve
Nỗi đau xé tơi chùm phượng đỏ
Thoi thóp rơi trong thành phố đầu hè
Thành phố có ga tàu buồn tăm tối
Mái lá âm âm mùi mốc bệnh
Mùi gánh hàng rong
Dòng kênh đen nhẻm rác rưởi
Vầng trăng nửa khuya theo mẹ kẻo kịt đi về
Con hẻm tù đọng bùn lầy
Cống rãnh ứ nhụa bọ quăng
Tiếng pháo kích những đêm chưa có em
Tiếng rao hàng bặt câm

Chợt gặp lại nỗi đau
Nỗi đau như chửa gặp bao giờ
Nỗi đau như vết đốt sâu
Bất ngờ như một khuôn mặt lạ
Tình cờ loáng thoáng giữa sân ga
Nhắc nhở những điều quen quen
Nỗi đau không kịp nhận diện
Như tách cà phê vỉa hè uống vội
Băng qua đường tránh một chuyến mưa
Như chút rượu cặn cùng đáy chén
Uống dở dang một cuộc hẹn hò
Như chiếc lá vừa rơi quanh đây
Rồi sẽ nằm ép trong ngăn kéo nào đấy
Trong ngôi nhà của chúng ta

Có những điều tưởng thật binh thường
Một nơi khác bỗng trở thành cấm kỵ
Nên lúc nào anh cũng dành phần sơ suất
Lúc nào anh cũng phạm một lỗi lầm
Lúc nào cũng nặng điều bứt rứt

Ở đây người ta vẫn còn hôn nhau trên sân ga
Bầy chim câu ân cần mổ hạt
Ân phúc tình yêu

Tàu chiều đơn quạnh trơ khung thép
Kéo mệt theo chiếc bóng u trầm
Khoang toa vắng im
Ghế hàng quạnh quẽ
Không ai
Không ai quanh đây
Những người ta đã dâng tặng niềm vui
Bằng niềm thống khổ của mình

Phải thế không em
Nên cần che dấu đi hạnh phúc thật
Nên nói thật khẽ
Nên cười rất nhẹ
E hạnh phúc này có làm chạnh lòng ai

Chiều Địa trung hải êm mơ
Một phân vuông xanh lơ trên quả cầu con con góc bàn viết em
Rì rào gió mặn
Rì rào gió qua ruộng hướng dương sau mùa gặt
Êm mơ con mắt bão
Buổi chiều chưa có trong bản tin buổi sớm
Nghe trong xe giờ tới sở
Một buổi chiều chưa có trên trang nhất tờ báo nhặt vội
Đọc qua quít giữa giờ ăn
Lẩn quất bóng hạm thuyền qua thánh địa
Gió mang mang hồn Thập tự chinh
Đôi mắt trợn tròng Picasso

Lục địa trôi
Lúc nhúc con người đục, khoét
Tàu lăn
Gã hành khất rầu rĩ và những bài tình ca rầu rĩ
Tiếng phong cầm vỡ vụn ngất trí
Những hoàng hôn những bình minh trên bao lơn bão
Cội trường xuân vắt vẻo phong ba
Mặt trời kiệt máu
Tàu lăn
Đồng ran ngô bắp khô cờ

Tiếng còi thét nỗi đau nào đó
Thế kỷ đang dừng lại ở ga nào
Tình yêu hỏi còn chăng vận hội
Nụ hôn còn vương vất giữa sân ga

Con tàu kéo theo cái bóng trên vách đá
Đã bao chiều thế rồi, em
Cái bóng anh theo miết nỗi u trầm
Xước máu

Nguyên Nhi