SỐ 18 - THÁNG 4 NĂM 2003

 

Thư tòa soạn

Thơ

Thấy mơ hồ một chiến hạm ra khơi
Nguyên Nhi
Gió tháng ba
Vũ Hoàng Thư
Thử hỏi
Nguyễn Toàn Vẹn
Tơ hoàng hôn
Sông Kiên
Đêm địa đàng
Huỳnh Kim Khanh
Những đóa hoa cờ
Tóc Tím
Những mẩu rời
Trần Quang Phước
Đã tàn rồi dấu binh lửa
Ngọc Trân
Tình đầu
Mắc Cạn
Thơ gởi Tuyết
Ngô Minh Hằng
Bốn mùa
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
Thế hệ 75
Hoàng Mai Phi
Giấc mơ hoa
Tân Văn

Truyện ngắn, tùy bút

Người tù chăn bò ở Gia Trung
Phan Thái Yên
Xuân đã gần hay ở xa
Vũ Hoàng Thư
Người lính
Phạm Hồng Ân
Hai hòn
Nguyên Nhi
Đi trong mây
T.H.
Tân Tây du ký
Phong Nhĩ Dị Nhân
Những người còn ở lại
Cỏ Biển
Cô đơn
Hoàng Quốc Việt
Chùm hoa dại
Hoàng Mai Phi
Lá thư không gởi - Kỳ 5
Trương Thanh Diễm Thùy - Bảo Lộc
Cửa sổ tâm hồn
Trần Phương
Một thoáng ngoài kia
Ảnh: Ngô Văn Sơn
Thơ: Vũ Hoàng Thư
Mắm suốt Hà Liên
Trương Thanh Diễm Thùy - Bảo Lộc
My childhood moment
Long Nguyen

Biên Khảo

Nguyễn Du trong thi ca Việt Nam - Kỳ 5
Hoàng Thiếu Khanh

Truyện dài

Thằng Nèm
Trần Phú Mỹ
Vô tình cốc - Kỳ 12
Huỳnh Kim Khanh


 

Thơ Huỳnh Kim Khanh

Đêm địa đàng

Ta bước đi từng bước nhẹ
Sợ làm khuấy động màn đêm
Rừng đã đi vào giấc muộn
Hàng cây rũ bóng âm thầm

Ta với tay vẫy hồn vực thẳm
Chỉ nghe hồn nặng chìm sâu
Ta đứng một mình bên hố
Hố sâu thăm thẳm nhiệm mầu

Ta lắng nghe tâm tư rời rã
Đêm từng đêm vũ trụ xoay vần
Hồn dĩ vãng chập chờn thác lũ
Dấu mộng du còn vướng đôi chân

Từ thuở trăng nằm gối mộng
Hoang mang tiềm thức vô bờ
Ta lắng nghe hồn nức nở
Nhớ về giây phút ban sơ

Em áo bay chiều dĩ vãng
Môi ngoan mời mọc hoang đường
Ánh mắt xanh chiều biển vắng
Vòng tay rời rã đêm hoang

Ngựa tráng rong đồng bát ngát
Tóc em bay rợp phương trời
Lời tạ tình cơn gió thoảng
Nụ hôn tràn ngập lên khơi

Ta nhớ em chiều bão biển
Bờ vai nặng gánh sông hồ
Em áo bay chiều phố thị
Tình xưa một khoảng hư vô

Đêm vẫn mịt mùng heo hút
Ta lê từng bước địa đàng
Ta kẻ ôm sầu dĩ vãng
Lang thang tìm dấu chân hoang


Đêm sâu

Đêm đã tàn chưa hay vẫn sâu
Dáng ai mờ ảo cuối căn lầu.
Có ai vừa nức nở
Hay tiếng khóc đêm nâu

Hàng cây nằm rủ bóng
Cuối con phố u buồn
Những cành cây gầy guộc
Mong chờ giọt mưa tuôn

Tiếng côn trùng kêu thê thiết
Như hồn cô phụ chờ chồng
Trên ngọn đồi cỏ biếc
Mờ mịt bóng trăng suông

Ta kẻ giang hồ lỡ gót
Giữa khu phố nhỏ tồi tàn
Trời đêm rã rời hun hút
Như sầu thiên cổ chưa tan

Có phải thu về đâu đó
Hồn thu lặng lẽ u buồn
Đèn nhà ai còn le lói
Ta nghe thèm nụ môi hôn

Ta thấy mình bên bến nước
Mênh mông sương phủ đôi bờ
Lau lách um tùm rủ bóng
Mình ta một bóng bơ vơ

Em ở phương trời nào đó
Đêm nay có thấy lạnh lùng
Có nhớ những ngày xưa đó
Tình ta như biển mênh mông

Đêm đã tàn và trăng đã lu
Ta nghe hồn lãng đãng sương mù
Cả khu phố nhỏ đà say ngủ
Rặng liễu bờ xa ngủ giấc hờ

Tình vẫn mịt mờ như bong chim
Dáng em giờ chẳng biết đâu tìm
Mình ta giữa khoảng trời sương khói
Khắc khoải niềm đau chảy xuống tim


Xuân lưu lạc

Ta đợi chờ muôn cánh én
Về đây sưởi ấm tình Xuân
Để những tâm tình lỗi hẹn
Còn yêu cuộc sống đôi phần

Em áo bay chiều phố cũ
Bâng khuâng sầu tủi một đời
Ta bước giang hồ đất lạ
Lòng như con nước mù khơi

Tóc em che rợp trời hoang phế
Vai áo ta vương lớp bụi đời
Tình cũ dâng đầy đêm khó ngủ
Tên em còn vẳng nẻo mù khơi

Xuân vẫn còn xuân của mọi người
Nắng xuân tràn ngập khắp nơi nơi
Tình xuân vẫn mặn nồng trên má
Ta vẫn một đời kiếp nổi trôi

Em có còn mơ những giấc xuân
Đêm nao tình gửi nụ hôn gần
Bàn tay sờ soạng đêm tình sử
Tình dẫu trao xong vẫn ngại ngần

Em vẫn xa với tinh tú
Còn ta mang kiếp mây trời
Đời vẫn theo dòng nước lũ
Tình xưa con nước mù khơi

Ta gọi tên em chiều hoang phế
Biển xa sóng dậy trùng trùng
Ghềnh vắng tơi bời gió lộng
Hải âu xao xác trên không

Huỳnh Kim Khanh