Lâm Thúy San
bàng hoàng mở mắt ra và nhận biết mình đang nằm trên một chiếc
giường bằng đá lót nệm bằng bố gai mộc mạc. Ánh sáng mặt trời le
lói chiếu qua một khe đá nhỏ giữa trần thạch động. Nàng quan sát
xung quanh. Trong bóng tối lờ mờ, Lâm Thúy San chợt thấy ở cánh
trái là một con đường đá cheo leo dẫn ra khỏi thạch động. Đâu đó
có tiếng rào rạt như sóng vỗ bờ. Nàng lồm cồm ngồi dậy và lần theo
con đường đá nhỏ. Quả nhiên cuối đường là bờ sông và có một chiếc
cầu nho nhỏ dẫn ra ngoài xa, cuối cầu là một chiếc tàu gỗ sơn màu
rực rỡ với một lá cờ hải tặc bay phấp phới trên cột buồm. Lâm Thúy
San đang nghĩ ngợi miên man thì chợt có bàn tay ai dạt nhẹ lên
vai nàng. Nàng quay lại thì thấy ông lão áo trắng đang nhìn mình
với nụ cười hiền hòa đầy thiện cảm. Ông ôn hòa nói
-Cô nương hãy
xuống thuyền để trở về Vô Tình Cốc. Vài hôm nữa sẽ xảy ra trận
đấu giữa hai kỳ phùng địch thủ để giải quyết mối hận tình. Ta muốn
cô nương mang thơ của ta để nhắn nhủ hai người rằng ca hai đều
có liên hệ mật thiết với Lý Tuyết Phi, người nghĩa muội của ta,
đừng vì chút tị hiềm cá nhân mà gây nên cảnh nồi da xáo thịt. Gia
nhân ta đã được chỉ thị đưa cô nương ra bến tàu chính để trở lại
Vô Tình Cốc.
Rồi ông lão áo trắng giao cho nàng tờ tâm thư cuộn
tròn trong chiếc hộp sắt hình ống nhỏ có niêm phong hẳn hoi. Lâm
Thúy San bỏ hộp sắt vào túi áo trong rồi chuẩn bị lên đường.
Lúc
bấy giờ ông lão áo trắng lại trao cho nàng một thanh kiếm trong
vỏ da chạm trổ tân kỳ và nói :
-Còn đây là món quà mọn cho cô nương.
Lâm Thúy San nhân món quà
quí báu mà lòng cảm thấy bùi ngùi khó tả. Nàng không dấu được sự
cảm kích đột ngột đó. Nàng cảm ơn ông lão rồi từ tạ đi xuống chiếc
thuyền con đang chờ ở cầu tàu nhỏ. Hai người gia nhân lực lưỡng
cúi đầu chào nàng rồi lảng lặng tháo dây xui chèo rời bến. Lâm
Thúy San nhìn theo dáng ông lão áo trắng đang đứng vẫy tay đưa
tiễn nàng. Chừng một tiếng đồn hồ sau, thuyền ra sông lớn và cập
vào một chiếc tàu buôn to hơn. Lâm Thúy San đang thắc mắc thì trên
tàu đã có hai người, một nam một nữ đón tiếp nàng lên. Hỏi ra thì
nàng mới biết là những người này đều làm cho Lý lão gia và trách
nhiệm của họ là dưa nàng về một địa phương gần Vô Tình Cốc. Nàng
vừa sang tàu lớn thì họ cũng tức tốc giương buồm rời bến nhắm hướng
đông trực chỉ. Đi được nửa ngày thì ra tới biển. Sau đó tàu chuyển
hướng về phía đông bắc. Lâm Thúy San nhìn ra sóng nước nghĩ ngợi
mông lung. Mới đó mà nàng đã xa nhà gần ba tháng. Sư phụ giờ này
đang ỏ đâu, làm gì. Không biết sư phụ đã chuẩn bị xong cho cuộc
hẹn đấu vài ngày sắp tới ? tâm sự ngổn ngang trăm mối, nàng bước
xuống khoang dưới trở về phòng nghỉ ngơi. Tiếng rì rào của sóng
và gió cộng lại sự mệt mỏi của những ngày qua làm nàng mệt và thiếp
đi trong giấc ngủ không mộng mị...
*
* *
Nay nói qua tình trạng của nhóm Vô Tình Cốc.
Độc Cô Hồng tỉnh dậy,
đầu nhức như bị búa bổ . Chàng nằm im láng nghe tiếng động xung
quanh. Im lặng. Sự im lặng sau cơn chết chốc tập thể hoặc sự im
lặng trước cơn bão táp phong ba. Có tiếng rên đâu đó. Rồi sự im
lặng trở về bao trùm khoảng không gian bưng bít, ngột ngạt như
trong những nấm mồ vô chủ. Bóng tối bủa vây đây đó khắp hang động.
Mùi rêu mốc xông lên làm nghẹt hơi thở chàng. Chàng lồm cồm ngồi
dậy. Thanh kiếm của chàng nằm văng ra một góc, lạnh lùng, vô giác.
Chàng đang lom khom lượm thanh kiếm của mình thì có một bàn tay
mềm mại nhưng lạnh ngắt để lên vai mình. Quay lại thì thấy Bạch
Phi Phượng mặt mày ướt át nhợt nhạt trong bóng tối lờ mờ của hang
đá. Chàng đưa ánh mắt lo âu dò hỏi. Bạch Phi Phượng gật đầu như
muốn trấn an là nàng vẫn an toàn để chàng đỡ lo. Sau đó hai người
kiểm điểm thì thấy đủ mọi người. Họ chỉ bị những luồng nước bắn
thân thể lên cao rồi té xuống sàn đất đá ở tầng trên cao cách tầng
dưới chừng một hai thước. Nhìn xuống tầng dưới, họ thấy động cơ
phun nước đã ngưng và ống phun nước đã được thu về vị trí đóng
như những ống sáo khổng lồ sắp xếp theo ba vòng tròn đồng tâm.
Còng ông lão áo trắng đã mất dạng và bóng dáng của cô gái áo đen
bịt mặt cũng biến mất tiêu.
Bạch Cô Hồng đề nhị mọi người lần theo
vách động tiến ra về phía có ánh sáng. Con đường nhỏ cheo leo ướt
át dẫn ra một vách đá chênh vênh cao vài trượng. Có tiếng chim
chóc xao xác gọi nhau đâu đó. Mắt trời khuất bên kia vách núi.
Nhìn xuống là một nhánh sông nhỏ dẫn ra biển. Nhìn kỹ mọi người
thấy một chiếc thuyền con vừa tách bến ra khơi.
Bạch Cô Hồng quay
lại nhìn Bạch Phi Phượng và Bạch Phi Yến và ba người hội ý giống
nhau. Mọi người phải tìm cách ra khỏi nơi này để đuổi theo nữ tặc
áo đen. Không chừng cô ta đã đoạt được Uyên Ương kiếm. Tính lại
thì ngày hẹn ở Vô Tình Cốc cũng đã gần kề.
Không ai bảo ai, mọi
người thoăn thoắt lần theo vách đá đi xuống về phía bên song. Nữ
tiếng sau, ai nấy dã đến nơi, quan sát xung quanh đề tìm cách rời
khỏi khu vực này. Mọi người chia nhau làm hai toán đi thám sát
bờ sông xem có thuyền bè gần đâu đó hay không. Khi mặt trời lên
cao thì hai toán trở về chỗ cũ, tay không.
Mọi người mới đồng ý
cùng đi ngược dòng sông nhỏ tiến lên phía nguồn. Đi đến chiều tối
thì mọi người dến một xóm nhà nhỏ của bọn thợ săn và những người
tiều phu nghèo khổ địa phương. Ai nấy xin tá túc qua đêm với những
người dân địa phương và bàn kế tìm đường trở về Vô Tình Cốc.
Rạng sáng ngày hôm sau, môi người mua một chiếc thuyền ba lá nhỏ
của một ông lão tiều để đi xuôi dòng ra biển rồi theo bờ biển tiến
về mạn Bắc nơi có một bến tàu lớn đề tìm cách về về quê. Như vậy
chỉ là công dã tràng lặn lội đến chỗ bí hiểm theo lời đồn đại chốn
giang hồ để tìm Uyên Ương Kiếm. Bây giờ lại phải trở về gắp để
hội kiến sư phụ để có thể giúp được gì chăng.
*
* *
Bến tàu tấp nập như mọi ngày. Những khách buôn
và các đấng giang hồ tứ xứ lại qua trò chuyện uyên thiên, không
ngớt. Sau bữa ăn sáng gân phố chợ, mọi người đi xuống bến tàu và
chọn chiếc tàu có mang cờ hiệu 'Đại Nam'. Trao tiền cho tài công
xong. Mọi người đi xuống khoang dưới gần hữu hạm để tìm chỗ nghỉ
ngơi chờ giờ khởi hành.
Đúng giờ ngọ thì tàu tháo dây ra khơi.
Đồng thời cũng có một vài chiếc tàu khác rời bến xuôi thuyền về
hướng Bắc. Độc Cô Hồng để ý thấy một chiếc tàu treo cờ đen chữ
trắng với danh hiệu 'Lý Gia Trang'.
Huỳnh Kim Khanh
|