RỒI MÙA XUÂN ĐẾN
Rồi những ngày vui đến rất gần
Trong tôi rạo rực đón xuân sang
Bầu trời con én chao đôi cánh
Đẩy lùi mùa đông hiu hắt tàn
Có bao nhiêu nhụy hoa vừa nở
Là bấy nhiêu tình trong ý thơ
Giọt sương còn đọng trên cành trúc
Đợi gió xuân về để ước mơ
Đất trời tỉnh giấc sau cơn mê
Một chút nắng xuân vương tóc thề
Hong vàng màu áo người con gái
Mong đợi tình quân quay gót về
Nhớ những mùa xuân xa thật xa
Hương xuân man mát tận quê nhà
Đem theo nhung nhớ và nhung nhớ
Trút xuống hồn tôi mắt lệ nhòa
MÙA XUÂN QUÊ MẸ
Bên này trời mùa đông buồn ảm đạm
Tuyết rơi nhiều đêm thêm dài lê thê
Anh nhớ quá một mùa Xuân quê mẹ
Mùa Xuân nồng trời đất dậy vương tơ
Từ thuở ra đi hai bàn tay trắng
Đeo trên lưng một khối nặng ưu phiền
Quen tiếng nói tiếng chào trăm ngả
Tiếng cười đùa hò hẹn gọi thênh thang
Phố người ta sao cái gì cũng lạ
Ly cà phê đen đắng ngắt bờ môi
Những cành cây tuyết phủ đầy cuốn lá
Kẻ xa nhà mái tóc bạc phất phơ
Theo dòng người dưng luôn luôn vội vã
Trắng đen vàng anh đi giữa cô đơn
Thèm tiếng nói mẹ sinh từ thơ ấu
Tô mì Quảng mẹ nấu buổi hoàng hôn
Con sông Hàn giờ hết mùa nước lũ
Anh phân vân nghe gió hạ thổi về
Năm cánh phượng hồng ép vào trang sách
Cọng mười ngón tay anh đếm tuổi em
Tuổi mười lăm xưa ... chừ thành góa phụ
Năm cánh phượng hồng khô hóa thành sầu
Để bây giờ giữa dòng người xa lạ
Đà Nẵng Xuân về anh nhớ thật lâu
Em chợt gọi Mùa Xuân
Đông còn nằm vạ sau cuống lá
Đong đưa lạnh lẽo khẳng khiu cành
Mùa xuân len lén về ngang phố
Mây xám tương tư chút nắng hanh
Bỗng dưng chợt thấy môi em ngọt
Hồn ngất ngây theo gió đông tàn
Mưa Xuân tựa tấm màn sương mỏng
Buông kín khuê phòng em điểm trang
Thẹn thùng mộng ước em che dấu
Mùa xuân rộn rã ở trong lòng
Xuân này chàng đến trao quà cưới
Bẽn lẽn em chờ tự cuối đông
Mùa xuân bừng dậy niềm vui mới
Thao thức lòng ai tự hỏi thầm
Vẫn ước mong mùa Xuân còn mãi
Để đời đời ta mãi yêu nhau
Ước gì đến được tinh cầu mới
Loài người chỉ có tuổi hai mươi
Tình yêu tha thiết từ nguyên thủy
Nhớ anh nhiều em chợt gọi Mùa Xuân
MÙA XUÂN VỀ
Có đôi chim nhỏ hót trong vườn
Âu yếm tỏ tình rất dễ thương
Tha vài cọng cỏ rồi bay vụt
Chốn an bình xây tổ uyên ương
Nhành mai trước ngõ đang say ngủ
Bỗng giựt mình nhú vài nụ xanh
Mùa Xuân len lén vào mạch sống
Bâng khuâng gió nhẹ nắng vàng hanh
Bươm bướm ẩn mình từ đông trước
Tưởng đã chết rồi trong lá khô
Ô hay ! Xuân đến nào ai đợi
Bướm nhởn nhơ bay phấn bụi mờ
Có chàng trai chợt thấy mình lớn
Trong lòng chợt thấy suối yêu đương
Cô em gái nhỏ bên cửa lớp
Xuân này em tôi đẹp nhất trường
Ai đi ngoài chốn xa ngàn dặm
Trở về rũ tấm áo phong sương
Bên nồi bánh tét vừa mới chín
Mùa xuân êm ấm đẹp lạ thường
Mưa xuân tựa tấm màng sương mỏng
Che chuyến đò ngang qua bến sông
Tôi vui ... vui quá nên tôi đã
Cắn vỡ xuân ra từng mảnh hồng
HẾT TẾT RỒI
Hết rồi mấy ngày tết đi qua
Nao nức hân hoan khắp mọi nhà
Giao thừa mở cửa mời người đến
Mồng ba đóng cửa tiễn người ra
Nhành mai nở rộ khoe sắc hương
Áo lụa vàng tươi đi lễ chùa
Sao cô đẹp thế cô hàng xóm
Xao xuyến tình Xuân tôi vấn vương
Dư âm ngày tết còn đâu đó
Đi giữa đường Xuân nắng đổi màu
Tiếng ai tha thiết trong trời đất
Như tiếng lòng yêu tự thuở đầu
Âm vang tơ chùng từ dạo ấy
Vương từ Xuân trước đến Xuân nay
Xuân sau còn có tôi không nhỉ ?
Vũ trụ mình tôi chếch choáng say
Đầy ắp ân tình Xuân ước mơ
Mưa Xuân lất phất ấm chân trời
Rất trẻ thơ như thời thơ trẻ
Hết tết rồi tôi tiếc ngẩn ngơ.
Tôn Thất Phú Sĩ
|